Chương : Em không cố ý
Trương Tiểu Du không ở nhà, Lam Ngọc Anh tìm mãi tìm mãi mà vẫn không tìm thấy cái ô đầu.
Cuối cùng, thôi đành đội thêm áo khoác rồi chạy xuống.
Lúc chạy tới cửa đại sảnh, liền nhìn thấy chiếc Land Rover đang đậu ngoài sân, cần gạt nước đẳng trước và đẳng sau đều đang hoạt động, nước mưa như xối xả lên chiếc xe.
Lam Ngọc Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời đen nghịt, che áo lên đầu, sau đó nhanh chân chạy tới mở cửa xe.
Vừa ngồi vào xe, ngoại trừ bên ngoài có mùi hơi đất khi trời mưa, còn bên trong thì mùi rượu với thuốc lá nồng nặc hòa quyện vào nhau.
Mùi rượu.......!
Lam Ngọc Anh không khỏi nhíu mày.
Hoắc Trường Minh đang dựa vào tay lái hút thuốc, nghe thấy động tĩnh thì quay đầu lại, thấy tóc cô bị nước mưa làm ước bết lại, nhíu mày, “Sao không che ô?" “Anh uống rượu?”
Tiếng nói của hai người đồng thanh vang lên.
Lam Ngọc Anh nhíu mày, nhìn thấy trong mắt anh hàn rất nhiều tia máu, hơi thở anh phải ra cũng là lúc mùi rượu tản ra nồng nặc, nhiên đây cũng đủ xác định anh đã uống rất nhiều rượu, cô nhìn xuống ổ cắm chìa khóa, thấy chìa khóa xe vẫn đang cắm vào đó, cô nóng vội nói, “Hoắc Trường Minh, anh chán sống rồi à? Đã uống rượu sao còn tự lái xe, lỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao!”
Uống rượu mà còn lái xe thực sự quá nguy hiểm, cho dù không xảy ra chuyện gì đi nữa, chẳng lẽ anh không sợ bị cảnh sát hỏi thăm sao.…......!
Hoắc Trường Minh cũng đâu phải tự lái xe đến đây, sau khi kết thúc buổi xã giao, anh gọi điện thoại cho tài xế đến, tài xế chờ anh đến đây xong thì để anh lại, còn anh ta tự đi về.
Ánh mắt anh dừng lại trên trán cô, nơi thể hiện rõ ràng rất cô có đang lo lắng hay không, “Lam Ngọc Anh, em đang lo lắng cho tôi đấy à?” “Tôi không.….....!Lam Ngọc Anh phủ nhận, tự giải thích cho mình, “Cho dù có là ai đi nữa, tôi vẫn sẽ nói một câu, đã uống rượu thì không lái xe, cũng là vì chính mình, và cũng là vì mọi người.
“Ha ha.” Hoắc Trường Minh cười tự giễu.
Tiếp đó anh không nói thêm gì nữa, liên tục hút thuốc, cửa sổ xe mở hờ, cứ mỗi lần anh lấy tay che miệng vì những lần sặc thuốc, đều sẽ có những giọt nước mưa vô tình đọng lại trên mu bàn tay anh, dường như nước mưa cũng đang đồng cảm với sự cô đơn trong lòng anh.
Ngoại trừ nước mưa, còn có hơi lạnh, đều đang an ủi trái tim băng giá nơi ngực anh.
Lam Ngọc Anh run lên vì lạnh, cảm giác như hơi lạnh bao trọn khắp người cô, đến cả ngón tay đã co quắp lại cũng không tha, cô nhíu mày hỏi, “Hoắc Trường Minh, anh đi thẳng vào vấn đề đi, nếu không có chuyện gì thì tôi đi “Em muốn đi gấp như vậy sao?” Hoắc Trường Minh đột nhiên quát khẽ.
"....." Lam Ngọc Anh.
“Canada tốt đến mức nào, lại khiến em một mực muốn quay về?” Hoắc Trường Minh chập tắt lửa điều thuốc trong tay, đôi mắt có phần tịch mịch bao trọn lấy cô, giọng nói hậm hực, “Hỏi em đấy, sao không trả lời!”
Lam Ngọc Anh bấy giờ mới hiểu ra câu hỏi của anh là gì, hai tay cuộn chặt vào nhau, thấp giọng nói, “Tôi đặt vé máy báy rồi.” “Bùm!”
Bỗng dưng, Hoắc Trường Minh đập tay lên cần lái.
Vang lên một tiếng động lớn, âm thanh còn đang vang vọng bên tại.
Lam Ngọc Anh giật mình thét lên, thất kinh nhìn sang anh, chỉ thấy ngũ quan cương nghị lại có phần giận dữ áp lại gần cô, cô còn chưa kịp phản ứng, sau ót liền bị anh hung hãng giữ chắc, "Um.….....!
Đôi môi mỏng bị bao trùm, môi lưỡi kịch liệt.
bg-ssp-{height:px}
Mùi rượu cay nồng ập đến, càn quét hết toàn bộ khuôn miệng, cảm giác choáng váng như muốn nổ tung đầu, cô không thở nổi.
Cơ thể vốn đang vì bệnh mà bay bổng, vốn dĩ đã không còn sức để chống cự, vùng vẩy một hồi lâu mà vẫn không có chút tác dụng gì, cuối cùng chỉ có thể để mặc anh muốn làm gì làm, một lát sau mùi máu tanh tản ra, hòa quyện với mùi nông rượu nồng nặc, ngược lại lại khiến anh càng thêm điên cuồng.
Lúc được buông ra, dường như lồng ngực cô đã không còn không khí.
Lam Ngọc Anh đưa tay đẩy anh ra, trong miệng thoang thoảng mùi rượu và mùi máu, cô rất giận, giận đến mức muốn cùng anh so đo đến cùng, “Hoắc Trường Minh, anh uống nhiều rồi......!“Gọi điện thoại cho tài xế đi, tôi về đây!” Nói xong, cô liền muốn nhanh chóng chạy về nhà, cô chạy về phía chung cư.
Chỉ là Hoắc Trường Minh đâu dễ dàng gì tha cho cô, anh cũng bước xuống xe theo, đôi chân thon dài, bước vài bước đã đuổi kịp cô, từ đằng sau kéo cánh tay cô lại, kéo tới trước mặt anh, dùng sức nắm chặt bả vai cô
Nước mưa nặng hạt từng giọt từng giọt một đập lên cơ thể của hao người, khiến cô toàn thân phát run vì lạnh.
Thứ càng khiến cô lạnh hơn tất cả chính là, ánh đèn đường dần dần rơi xuống, gương mặt hoàn chỉnh của Hoắc Trường Minh vốn đã rất nặng nề, mà bây giờ lại phủ thêm một lớp băng tuyết, giống như gió dưới một đáy vực, giận dữ gào thét.
“…......!Hoắc Trường Minh!”
Lam Ngọc Anh không còn sức để giãy giụa, tức giận hét lên.
Hoắc Trường Minh cũng cùng cô phối hợp, anh nghiến răng ken két phát ra từng từ một, “Lam Ngọc Anh!” “Em nói rõ ràng tôi nghe xem, vì sao đến cuối cùng, con trai của em mà em cũng không cần!” Anh hận không thể bóp nát hai bả vai cô, nhưng lại có chút thương xót không nỡ, đôi mắt nhìn cô như tia lửa điện, “Sao em lại có thể nhẫn tâm đến vậy chứ! Sao lại nhẫn tâm đến vậy!
Bốn năm trước cô có thể ác độc như thế, bốn năm sau cô vẫn cứ nhẫn tâm đến vậy!
Anh đã dùng thủ đoạn để giữ cô lại, nhưng sau khi cô biết điều đó cô lại không hề cân nhắc đến anh, nếu anh không dặn Phan Duy phải để mắt đến cô, có lẽ cô đã như trước kia, không từ mà biệt bỏ anh mà ra đi, cũng không biết lần tiếp sau đây cô sẽ bỏ anh đi bao lâu, bốn năm, năm năm, bảy năm, hay mười năm hoặc có thể sẽ là......cả đời.
Hồi sáng trên đường từ bệnh viện trở về nhà, con trai khóc sướt mướt năn nỉ cô ở lại, anh ngồi bên cạnh thấy con trai khóc sưng mắt cũng cảm thấy rất khó chịu, nhưng cô lại có thể không chút mảy may, bấy nhiêu giọt nước mắt vẫn không đủ để lay chuyển cô hay sao, hay là cho dù là thứ gì đến cùng vẫn không cách nào xoay chuyển được ý định của cô.
Đây là lần thứ hai anh nhắc đến thằng bé rồi.….....!
Cơn ác mộng vẫn ám ảnh cô suốt nhiều năm, giờ này khắc này như muốn tuôn ra khỏi đầu, cô như muốn xả hết những đau khổ bấy lâu nay của mình.
Lam Ngọc Anh đến lúc này, cô khóc, cô khóc rất nhiều, nhiều đến nổi những hàng nước dưới mi cô không biết đó là nước mắt từ đáy lòng cô hay là nước mắt mà ông trời thương xót cô, “Tôi không cố ý……....!“À, không phải em cố ý?" Hoắc Trường Minh cười lạnh, biểu cảm dữ tợn như có thể ăn tươi nuốt sống người đang đứng trước mặt anh.
“Tôi không cố ý mà......!Lam Ngọc Anh lắc đầu ngoằng ngoặc, lúc này ý thức của cô dường như đã bị vỡ nát, cô lấy tay che ngực lại, đôi môi không ngừng run rẩy, “Chuyện đứa con, tôi thật sự không cố ý, tôi cũng muốn giữ đứa bé lại, muốn chăm sóc con, muốn nằm tay con cùng con bước đi trên đoạn đường đời, cùng con trưởng thành mỗi ngày, muốn được một lần nghe con gọi tôi một tiếng
Hoắc Trường Minh thần sắc khó coi đến cực điểm nhưng lại cố che giấu sự kinh ngạc, đôi con người thít chặt lại, “Lam Ngọc Anh, em vừa nói gì?” “Xin lỗi xin lỗi......!
Sắc mặt Lam Ngọc Anh tái nhợt, giống như một đóa hoa tàn, hai bả vai để tùy ý anh nắm.
Sau trong nội tâm cô đau thắt từng cơn, nổi đau mãnh liệt ập tới, một bàn tay khác của cô siết lại thành nắm đấm, cắn răng lại, nước từ trong mắt chảy ra dường như còn nhiều hơn gấp bội lần nước từ trên trời rơi xuống, “Hoắc Trường Minh, anh không biết, anh không hề biết tôi yêu đứa bé đó đến nhường nào......!Thật sự xin lỗi, là mẹ không tốt, là mẹ vô dụng, nhưng mẹ cũng không còn cách nào khác, con ơi!!!” Cô hét lên thất thanh, rồi cô nói tiếp " Con tôi vừa mới sinh ra, rõ ràng là vừa mới sinh ra nhưng lại không có tiếng khóc, tôi không tin, tôi muốn tậ mắt nhìn, nhưng lúc bác sĩ đưa con tới trước mặt tôi.......!Đứa bé không mở mắt, khắp toàn thân đều dính máu, đứa bé không chịu khóc, cũng không chịu thở.….....!
Hoắc Trường Minh liên tục chấn động.
Con người trừng to như sắp rơi ra ngoài, không dám tin những gì cô nói, giống như đang nghi ngờ tại mình đang gặp phải vấn đề gì đó.
“Tôi lại gần chạm vào con, muốn gọi con tỉnh lại, tôi muốn được nghe tiếng khóc của con, thế nhưng lại vô dụng, vô dụng....” Giọng nói của Lam Ngọc Anh càng lúc càng thấp dẫn, càng ngày càng nhẹ đi, sức lực của cơ thể cũng trong một khắc đó bị rút kiệt.
Trước mắt bị một màn đen bao trùm, cơ thể mất trọng lượng ngã về phía sau..