Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.
Chương : Muộn rồi
Tuyệt đối không được phép nghi ngờ một số phương diện của đàn ông, có điều để cô hiểu được câu này thì đã muộn rồi.
Lam Ngọc Anh cảm thấy nhiệt độ trong toa xe hơi lạnh đi.
Cô cũng không dám chìa tay chính điều hòa mà chỉ im lặng ôm cánh tay, nhưng hơi thở nguy hiểm bên cạnh thì lại như hình với bóng.
Giờ đang là ban ngày, khả năng chơi trò rung xe là bằng không.
Lam Ngọc Anh đang lặng lẽ thở phào thì thấy chiếc
Land Rover đột ngột phanh gấp dừng lại bên lề đường.
Cô nhìn ra ngoài, xe dừng lại trước cửa một khách sạn năm sao.
Cô chưa kịp nuốt nước bọt thì Hoàng Trường Minh đã mở cửa xe bên cạnh, tháo dây an toàn, nửa ôm nửa kéo cô xuống xe, sau đó đi thẳng vào sảnh của khách sạn.
Lam Ngọc Anh bối rối, lo lắng hỏi anh: “Ơ, chúng ta đến đây để làm gì?” “Em nói thử xem?” Hoàng Trường Minh không trả lời mà hỏi ngược lại.
“.” Lam Ngọc Anh rùng mình.
Hoàng Trường Minh ôm cô với mục đích rất rõ ràng.
Anh bước thẳng tới quầy lễ tân, lấy chứng minh nhân dân và thẻ ngân hàng ra khỏi ví, ngón tay gõ lên mặt bàn đá cẩm thạch: “Lấy phòng giường lớn!" “Vâng, xin anh chờ một chút!” Nhân viên vội đáp.
Như thể nhìn ra được sự không kiên nhẫn của anh nên hiệu suất làm việc của nhân viên cực kỳ nhanh, chưa đầy hai phút đã hoàn thành việc đăng ký phòng, sau đó giao giấy tờ chứng nhận và thẻ phòng cho anh.
Hoàng Trường Minh cầm lấy chúng rồi kéo cô đi vào thang máy.
Vòng eo của Lam Ngọc Anh bị cánh tay như sắt của anh ôm chặt, cô không vùng vẫy được và cũng không thể kêu cứu với người khác, chẳng mấy chốc đã bị anh kéo vào trong thang máy.
Cô nhìn cửa thang máy từ từ khép lại mà khóc không ra nước mắt.
Đừng mà.
Hoàng Trường Minh không thể nghe thấy tiếng lòng của cô, nhưng dù có nghe thấy cũng vô dụng.
Tỷ lệ thực thi trò rung xe quá thấp, ở nhà có bánh bao nhỏ và thím Lý thì không tiện, chỉ có thể tới khách sạn thuê phòng.
Hơn nữa, ngoài việc muốn trừng phạt cô, anh cũng gấp rút muốn chứng minh bản thân mình.
Trong thang máy chỉ có hai người bọn cô, vì vậy sau khi thang máy khép cửa lại thì lập tức đi lên tầng đã được chỉ định.
Nghe thấy tiếng “tinh”, da đầu của Lam Ngọc Anh cũng tê theo.
Cô ngượng ngùng nhìn anh và nói lời hấp hối cuối cùng: “Em chỉ nói đùa thôi mà.
Hoàng Trường Minh, anh cứ phải làm thật hả?"
Hoàng Trường Minh không nói nhảm với cô, lập tức cúi người vác cô lên vai như vác bao đay một cách rất nhẹ nhàng.
Căn phòng rất gần thang máy, đi chưa tới hai bước là đã mở cửa phòng ra được.
Trong tầm mắt đảo ngược, Lam Ngọc Anh chưa kịp nhìn rõ căn phòng thì đã bị ném lên giường lớn.
Mặc dù nhìn anh như dùng sức rất mạnh nhưng không làm đau cô, ngược lại là lưng cô lún xuống ngay giữa đệm giường mềm mại.
Nhân lúc Hoàng Trường Minh sải bước đi kéo rèm cửa, Lam Ngọc Anh nhanh chóng ngồi dậy, nhưng động tác của anh đã nhanh hơn cô.
Anh lập tức quỳ một chân xuống bên cạnh, sau đó áp một tay vào mặt cô.
Lam Ngọc Anh liếm môi, vừa thấy hai mắt đỏ ngầu của anh thì hoảng sợ tới mức nói không nên lời: “Anh còn phải đi làm mà, tối về nhà rồi chúng ta tiếp tục.
Hoàng Trường Minh của lúc này đâu dễ nói chuyện như vậy.
Anh “hừ” một tiếng rồi lập tức bắt đầu ra tay với cô.
bg-ssp-{height:px}
Lam Ngọc Anh bảo vệ được phần trên thì không bảo vệ được phần dưới.
Chẳng mấy chốc, hai tay cô đã bị giơ cao qua đầu, gò má ửng hồng, hoàn toàn biến thành một chú cừu non bị rơi vào tay anh, mặc cho anh giết thịt.
Tiếng khóa thắt lưng kim loại bị tháo gỡ vang lên, Hoàng Trường Minh hung ác nói bên tại cô: “Hôm nay không làm em khóc thì anh sẽ theo họ của em!” “Em sai rồi!” Lam Ngọc Anh bắt đầu xin tha.
“Bây giờ đã biết sai rồi ư?" Hoàng Trường Minh nhướng mày.
“Biết rồi!” Cô gật đầu như giã tỏi.
“Sai chỗ nào?” Hoàng Trường Minh híp mắt lại.
Lam Ngọc Anh vừa thảm vừa tủi, còn hàm chứa chút nịnh nọt, trả lời: “Em nói sai rồi, em không nên nghi ngờ năng lực và bé nòng nọc của anh.”
Hoàng Trường Minh lạnh lùng “hừ” rồi ném cho cô hai chữ: “Muộn rồi!”
Hu hu hu.
Lam Ngọc Anh bị anh lật như cái bánh nướng áp chảo, cô vùi mặt vào gối, sau đó lập tức bị sói đói về lấy.
Cuối cùng không còn âm thanh nào nữa ngoài tiếng thở dốc.
Sau hai tiếng đồng hồ, cuộc hoan lạc trong phòng cũng dừng lại.
Khi ra khỏi thang máy, Lam Ngọc Anh mệt nhũn cả chân, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Hoàng Trường Minh siết chặt tay đang ôm cô, lập tức đỡ cô đứng ổn lại.
Anh không thắt cà vạt nữa mà cứ thế cầm trong tay, cũng không cài hai chiếc cúc áo trên đầu sơ mi, để lộ yết hầu và xương quai xanh đầy đặn.
Anh lại bước tới quầy lễ tân và đưa thẻ phòng để trả phòng.
Người khác đến khách sạn thuê phòng để ngủ qua đêm, còn bọn cô đến lúc ban ngày ban mặt, sau hai tiếng rồi ra, thì việc đến làm gì đã quá rõ ràng.
Lam Ngọc Anh thấy rõ hai nhân viên ở bên trong đang xì xào bàn tán, ảnh mắt rất mập mờ.
Lam Ngọc Anh vịn trán, đành phải mặt dày vờ như không nhìn thấy.
Sau khi trả phòng, cô lập tức xoay người, muốn biến khỏi khách sạn này càng sớm càng tốt.
“Chào Tổng giám đốc Minh!”
Ngay khi chưa đi được hai bước, Lam Ngọc Anh nghe thấy một giọng nữ đầy kính cẩn vang lên từ bên cạnh.
Có vẻ như đó là nhân viên của Hoàng Oanh, người nọ còn đeo thẻ nhân viên của Tập đoàn Hoàng Oanh, trên tay ôm một xấp tài liệu, chắc là đến đây gặp khách hàng.
Hoàng Trường Minh nhếch môi: “Ừ”
Lam Ngọc Anh thực sự chẳng muốn sống nữa, cô xấu hổ vùi mặt vào ngực anh để giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Cuối cùng cũng về đến biệt thự, Lam Ngọc Anh loạng choạng bước vào trong, thím Lý.
cô như thế thì vội vàng đi ra đỡ: “Cô Ngọc Anh, cô không sao chứ?” “Cháu không sao” Lam Ngọc Anh lắc đầu.
Sau khi mang dép vào, cô nghiêm túc nói: “Thím Lý, sau này đừng kết luận bừa những chuyện không chắc chắn.”
Cô nói xong thì khoát tay áo, chậm như ốc sên leo lên lầu, bỏ lại thím Lý ngơ ngác tại chỗ.
Sau khi đưa cô về biệt thự, Hoàng Trường Minh lái xe quay lại Hoàng Oanh, đến lúc gọi điện thoại xong và trở ra, trên bàn làm việc đã có vài tờ tài liệu quan trọng đang chờ anh ký tên.
Ngay sau khi bóng dáng cao lớn bước nhanh qua như gió, một cái đầu ló ra khỏi vách ngăn bàn làm việc, đây là nhân viên nữ gặp ở khách sạn trước đó: “Mọi người hãy đoán xem, ban nãy tôi đến khách sạn đưa tài liệu cho khách hàng đã gặp ai?" “Ai thế?” Những người khác khó hiểu.
“Tổng giám đốc Minh của chúng ta!” Nữ nhân viên cười gian xảo: “Anh ấy đưa cô Ngọc Anh đi thuê phòng, tôi đã nhìn thấy tận mắt! Chậc, không ngờ Tổng giám đốc Minh của chúng ta cũng có mặt thú tính quá mức như vậy, đang giờ làm việc mà bỏ ngang đi ấy ấy.
Với lại tôi có hỏi nhân viên khách sạn rồi, tận hai tiếng đồng hồ, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.” “Hai tiếng, Tổng giám đốc Minh mạnh thật đấy!” Cách đó không xa, hai bóng người đang đứng nghỉ chân đã nghe được toàn bộ cuộc đối thoại hăng say kia.
Tiêu Thành Vân nhìn sang Lê Tuyết Trinh.
Hôm nay cô ta ăn mặc rất tao nhã, nhưng nụ cười trên mặt lúc này đang dần cứng đờ.
Tiêu Thành Vân bèn cau mày hỏi: “Tuyết Trinh, em vẫn chưa từ bỏ đúng không?".