Chương
Hẳn là bánh bao nhỏ đi vệ sinh xong rồi nên gọi cô. Chân mày Hoàng Trường Minh cau lại rất sâu, vừa dùng sức thì Lam Ngọc Anh đã nhanh chóng rút tay về, đứng dậy đi đến phòng tắm.
Bánh bao nhỏ ngồi trên bồn cầu nhìn cô một cách ngượng ngùng, hai bàn tay trắng nõn mềm mại xoắn vào nhau có chút lo lắng.
Cho đến khi thấy cô đi đến bên cạnh mình, mấy giây sau, trong thùng rác có thêm mấy tờ giấy vệ sinh đã dùng rồi thì bé mới nhẹ nhàng thở ra.
Ngọc Anh không ghét bỏ chút nào. Bánh bao nhỏ mím môi, vô cùng vui vẻ.
Chỉ là rất nhanh đã phát hiện ra có chuyện không thích hợp, bởi vì sau khi cô ôm cậu bé ra khỏi nhà vệ sinh thì cô bắt đầu mặc lại chiếc áo khoác nhỏ mà cậu bé đã cởi ra khi mới vào nhà, sắc mặt hình như không tốt lắm.
Lam Ngọc Anh liếc nhìn Hoàng Trường Minh đang ngồi trên sofa, ra lệnh đuổi khách một cách rõ ràng: “Muộn rồi, tôi muốn đi ngủ.
Bánh bao nhỏ ngẩng đầu nhìn đồng hồ đang treo trên tường, vẫn chưa đến chín giờ mà, mười giờ bảo bảo mới đi ngủ. “Ngọc Anh.
Làm nũng không có hiệu quả, Lam Ngọc Anh đã ôm cậu bé đi đến cửa.
Mười lăm phút sau, trong đêm tối chiếc Land Rover màu trắng chạy với tốc độ không đổi.
Bánh bao nhỏ ngồi trên ghế trẻ em ở phía sau, khuôn mặt ủ rũ, hai má phồng lên tức giận nhìn chằm chằm
Hoàng Trường Minh đang ngồi phía trước lái xe. Rõ ràng trước khi cậu bé đi vệ sinh thì không có chuyện gì, chắc chắn là ba đã chọc giận cô ấy lúc cậu bé không có ở đó rồi.
Hoàng Trường Minh kéo cổ áo sơ mi, tâm trạng cũng rất tệ.
Anh chợt nhớ đến câu mà cô đã hỏi anh vào đêm ở nông thôn: “Có phải anh thật sự có bệnh hoàng tử không?”
Bệnh hoàng tử là cái quái gì chứ?
Liếc nhìn khuôn mặt tức giận của bánh bao nhỏ qua gương chiếu hậu, Hoàng Trường Minh khịt mũi: “Trừng cái gì mà trừng, về nhà ngủ thôi.”
Khi xe taxi lại dừng ở tòa nhà Hoàng thị thì Lam Ngọc . ngôn tình ngượcbg-ssp-{height:px}
Anh biết cô lại bị lừa nữa rồi.
Hôm nay cô đến trụ sở tạp chí lấy một bản tài liệu cần thiết, lúc sắp tan làm, Chu Thần lôi kéo cô cùng đi ăn tối. Ai ngờ vừa ngồi vào xe taxi thì cô ấy lại bảo phải đi đưa bản thảo phỏng vấn.
Lam Ngọc Anh cũng không nghĩ ngợi gì đã gật đầu đồng ý, ai ngờ lại đến Hoàng thị. “Chỉ cần đem bản thảo phỏng vấn lên cho tổng giám đốc Minh xem qua thôi, nếu không có vấn đề gì thì có thể đi rồi.”
Chu Thần nằm tay cô không buông: “Ngọc Anh, tôi đảm bảo không mất nhiều thời gian đầu, xong việc rồi chúng ta đi ăn cơm, tôi mời cô.
Lam Ngọc Anh bất lực nhíu mày: “Được rồi, tôi đi cùng cô, nhưng tôi chỉ đứng ở thang máy đợi cô thôi.”
Chu Thần nghe cô nói, cảm thấy chỉ cần cô có thể đi cùng thì mình sẽ không căng thẳng, lập tức cười gật đầu. Sau khi thang máy đi lên tầng cao nhất, Lam Ngọc Anh và Chu Thần cùng đi ra ngoài, nhưng theo như cô đã nói, cô chỉ đợi ở ngoài mà không đi vào trong.
Chu Thần sợ cô không vui nên cũng không ép buộc nhiều, tự mình cầm bản thảo phỏng vấn đi theo thư ký.
Cạnh thang máy là cửa kính từ trần đến sàn, từ đây có thể nhìn thấy xe cô tấp nập bên dưới.
Lam Ngọc Anh mắc chứng sợ độ cao nên không dám đứng quá gần, chỉ nhìn trời xanh mây trắng ở bên ngoài qua khung cửa sổ. Chợt có tiếng “Đinh” vang lên ở bên tai, cửa thang máy phía đối diện lên đến tầng cao nhất từ từ mở ra.
Nhớ đến lần trước nhìn thấy Lê Tuyết Trinh đi ra từ trong đó, cô lại căng thẳng.
Khi cô nhìn thấy một người đàn ông mặc vest đi giày da bước ra, cô ngạc nhiên nói: “Trợ lí Duy?” “Cô Ngọc Anh.
Phan Duy nghe tiếng thì quay đầu lại, trên mặt dường như còn kinh ngạc hơn cả cô, giọng nói cũng cao hơn nhiều: “Cô về nước rồi à?” “Ừ, đã về được mấy ngày rồi.
Lam Ngọc Anh mỉm cười, không nhịn được tò mò: “Lần trước tôi đến Hoàng thị nhưng không gặp được anh, tôi còn tưởng anh không làm ở đây nữa.
Phan Duy lắc đầu giải thích: “Không phải, trước đó tôi được tổng giám đốc Minh cử đến chi nhánh để giải quyết công việc thay anh ấy, hôm qua vừa mới quay về. Chính là ở Long Thành, chắc cô Ngọc Anh vẫn chưa quên đâu nhỉ?”