Chương
Lam Ngọc Anh ngẩn người, cúi đầu nhìn ví tiền trên tay mình. Có lẽ là vì cô vừa lục ví nên tấm thẻ đen được nhét ở trong cùng cũng bị lôi ra, để lộ một khúc nhỏ.
Đây là tấm thẻ mà năm đó, Hoàng Trường Minh đã tặng cho cô. Sau khi hai người bắt đầu yêu đương, ngày hẹn hò đầu tiên, anh đã đưa tấm thẻ đen này cho cô. Cô vẫn nhớ rõ khi đó đôi mắt sâu thẳm của anh liếc xéo mình, nói: Tiêu tiền của bạn trai chẳng phải là chuyện bình thường hay sao?
Dường như chất giọng bá đạo của anh vẫn còn vắng vắng bên tai… Lam Ngọc Anh chạm vào tấm thẻ, trái tim bình tĩnh dường như lại dao động.
Sau này hai người chia tay, cô ra nước ngoài, quên chưa trả tấm thẻ này lại cho anh. Bởi vì nó không phải là thẻ bình thường, có thể quẹt số tiền khổng lồ nên cô sợ mình làm mất hoặc bị trộm nên trước giờ cô vẫn luôn mang theo bên mình, giấu trong ngăn cuối cùng của ví tiền.
Thấy Đậu Đậu mong chờ nhìn mình, ánh mắt vẫn còn chút phấn khởi, mặc dù cảm thấy đã chia tay mà còn quẹt thẻ của anh thì không được tốt lắm, nhưng cô lại không tiêu tiền cho bản thân mà tiêu cho con anh, nên chắc là không sao đâu nhỉ.
Lam Ngọc Anh giãy dụa mấy giây, cuối cùng rút thẻ đưa cho nhân viên: “Phiền cô thanh toán giúp tôi.
Tòa nhà cao ốc của tập đoàn Hoàng Oanh đứng sừng sững dưới ánh tà dương. Cửa phòng họp mở ra, Hoàng Trường Minh bước ra đầu tiên, Phan Duy đi đằng sau bưng một tập giấy tờ.
Hai người đi vào văn phòng. Hoàng Trường Minh cúi đầu nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay. Đã đến giờ tan tầm, anh ngồi trên ghế giám đốc, đồng thời kéo caravat trên cổ, cởi cúc trên cổ áo sơ mi.
Phan Duy đứng trước bàn làm việc, cung kính nói: “Sếp Hoàng, đây là biên bản cuộc họp vừa rồi. Nếu không còn việc gì thì em…
“Sửa soạn lại báo cáo của quý này cho tôi!” Hoàng
Trường Minh bỗng ngắt lời anh.
“Sếp Hoàng, chẳng phải trong cuộc họp vừa rồi, báo cáo của quý này đã được phê duyệt rồi sao?” Phan Duy nhỏ giọng nói.
Hoàng Trường Minh nhíu mày, hừ lạnh: “Tôi bảo cậu sửa soạn lại thì cậu đi sửa soạn lại, có ý kiến à?”
“Không có!” Phan Duy lập tức lắc đầu. Anh còn tưởng mình sẽ được tan tầm đúng giờ, cuối cùng bể kèo hết rồi. Phan Duy buồn bã đi ra văn phòng. Không biết sao gần đây Boss có vẻ nhìn mình ngứa mắt.bg-ssp-{height:px}
Phan Duy rất buồn bực.
Cửa văn phòng đóng lại, Hoàng Trường Minh mới thu hồi tầm mắt, rút một điều thuốc ra châm.
Bận rộn làm việc cả ngày, vẻ mặt anh tràn đầy mệt mỏi. Anh rít một hơi rồi phun ra làn khói trắng mờ ảo. Khói thuốc còn chưa tan hết thì điện thoại đặt trên bàn bỗng reo lên.
“A lộ, xin chào tổng giám đốc Hoàng” Người gọi điện thoại lễ phép chào hỏi, sau đó nói rõ thân phận của mình.
Sau khi biết đối phương là nhân viên ngân hàng,
Hoàng Trường Minh rất khó hiểu: “Có chuyện gì vậy?”
“Thưa tổng giám đốc Hoàng, chuyện là thế này. Đầu dây bên kia nói tiếp: “Ngài có một tấm thẻ đen đã không sử dụng suốt bốn năm. Nhưng sáng nay, nó lại tiến hành chi trả một khoản tiền ở trung tâm thương mại Ngọc Đình. Chúng tôi tuân theo tôn chỉ phục vụ khách hàng, bảo vệ ích lợi của khách hàng, thế nên tôi muốn xác nhận với ngài là tấm thẻ đó có phải do chính ngài sử dụng hay không? Nếu không phải thì ngài có đánh mất hay là bị trộm thẻ không?”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Hoàng Trường Minh cầm điện thoại trong tay, nhẹ nhàng chạm vào màn hình, suy tư về cuộc gọi vừa rồi.
Anh khẽ đẩy chân, chiếc ghế trượt về phía cửa sổ sát đất, bên ngoài là ánh nắng hoàng hôn chiếu vào trong phòng, soi vào mắt anh khiến khẽ híp mắt, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc.
Hoàng Trường Minh im lặng một lát rồi quay lại, cầm điện thoại lên, tìm một dãy số bấm nút gọi, sau đó trầm giọng hỏi: “Cô đang ở đâu?”
“Tôi đang ở nhà.”
Lam Ngọc Anh ngơ ngác ngồi trong nhà nhìn cuộc gọi bị cúp máy.
Bởi vì chiều nay còn phải làm phỏng vấn nên sau khi mua sẵn và ăn một bữa cơm với cậu bé, chủ Lý đã đến đón cậu bé về. Cô mới xách laptop về nhà chưa được bao lâu, vừa gọi điện thoại với Trương Tiểu Du xong, cô ấy nói là sau khi khám thai thì còn cuộc hẹn với bạn bè nên sẽ về trễ một chút.