Chương
Bác sĩ mổ chính đã thay đồ phẫu thuật, đang vội vàng đi tới. Thấy người này, Trần Phong Sinh lập tức tiến lên: “Bác sĩ Trương, trong phòng là con trai của bạn tôi, tương đương với con trai tôi đấy. Y thuật của anh rất tốt, tôi xin giao thằng bé cho anh!”
“Cậu cứ yên tâm!” Bác sĩ mổ chính giơ tay lên, nghiêm túc nói: “Bác sĩ như mẹ hiền, cho dù cậu không cố ý dặn dò thì tôi cũng sẽ cố gắng hết sức”
“Vậy thì nhờ anh nhé.” Trần Phong Sinh trịnh trọng nói. Bác sĩ mổ chính gật đầu, sau đó dẫn trợ lý vào phòng phẫu thuật. Đèn bảng nhanh chóng được bật sáng. Kế tiếp là chờ đợi cuộc phẫu thuật kết thúc.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, có lẽ là rất nhanh, nhưng cũng rất chậm.
Sắc trời ngoài cửa sổ đã tối dần, ánh đèn chiếu từ trên trần nhà làm cho bức tường càng trắng xóa. Hành lang ngoài phòng phẫu thuật lặng ngắt như tờ, rất ít người đi lại. Hoàng Trường Minh và Trần Phong Sinh song song đứng bên cửa, Lam Ngọc Anh và Trương Tiểu Du ngồi trên ghế
Không lâu sau, cửa phòng phẫu thuật được mở ra. Bác sĩ mổ chính bước ra, đèn bảng còn chưa tắt, đồng nghĩa với cuộc phẫu thuật còn đang tiến hành.
Trần Phong Sinh vội hỏi bạn mình: “Bác sĩ Trương sao rồi?”
“Tình huống đã tạm thời được ổn định, chẳng qua.. Nói đến đây, bác sĩ mổ chính tạm dừng một lát
Mọi người đều nín thở, sợ nghe thấy tin dữ, mãi đến khi bác sĩ mổ chính nói tiếp: “Cậu bé này thuộc nhóm máu B, nhưng lượng máu dự trữ của chúng tôi không đủ nên có lẽ cần người truyền máu. Anh Hoàng, xin hỏi trong số các anh, có ai thuộc nhóm máu B hoặc không?”
Nghe vậy, Hoàng Trường Minh vẫn nhíu mày. Anh biết con trai mình có nhóm máu B, bởi vì năm nào anh cũng dẫn con trai đi khám sức khỏe để bảo đảm cậu bé trưởng thành khỏe mạnh. Nhưng vấn đề là anh thuộc nhóm máu A, không thể truyền máu cho con trai. ТrцуeлАРР.cоm trang web cập nhật nhanh nhất
Trần Phong Sinh cũng nhíu mày, anh không thuộc hai nhóm máu này.
“Tôi là nhóm máu B đây!” Đúng lúc này, một giọng nữ vang lên.bg-ssp-{height:px}
Lam Ngọc Anh đứng dậy, nhanh chân đi đến trước mặt bác sĩ: “Bác sĩ, tôi là nhóm máu B đây, không có bệnh tật gì cả, có thể truyền máu cho Đậu Đậu “Được, vậy thì tôi sẽ kêu y tá dẫn cô đi chuẩn bị. Bác sĩ mổ chính gật đầu.
Hai mươi phút sau, Lam Ngọc Anh trở về từ phòng lấy máu. Bông gòn được đặt trên khuỷu tay để cầm máu, nhưng chân cô vẫn hơi mềm nhũn. Y tả cho cô hai viên chocolate, đề nghị cô nam trong phòng nghỉ ngơi một chút, nhưng cô không thể nào năm nghỉ vào lúc này, nhất định phải tận mắt thấy Đậu Đậu bình yên vô sự mới được.
Trong hành lang chỉ còn lại Trương Tiểu Du. Trần Phong Sinh và bóng người cao lớn vẫn đứng yên trước cửa phòng giải phẫu lại không thấy đau cả “Hình như tổng giám đốc Hoàng đang ở bên kia hút thuốc!” Trương Tiểu Du chỉ vào khu hút thuốc cách đó không xa, sau đó nhún vai nói: “Còn tên cầm thú kia thì tớ không biết anh ta đã đi đâu nữa”
“Ừm… Lam Ngọc Anh gật đầu.
Cửa phòng phẫu thuật vẫn đóng kín. Điều cô có thể làm bây giờ là cầu nguyện và kiên nhẫn chờ đợi.
Vạt áo trắng xuất hiện trước mắt cô, Trần Phong Sinh mặc áo blouse trắng đã quay về, tay bưng bốn chiếc cốc giấy, hình như đều là trà sữa nóng, trong túi nilon còn dính hơi nước.
Lam Ngọc Anh nói cảm ơn rồi nhận một lỵ, ngẫm nghĩ một lát rồi bưng ly khác, đi vào khu hút thuốc. Cửa mở ra, Hoàng Trường Minh đứng quay lưng trước cửa sổ, một tay đặt lên lan can, một tay cầm thuốc lá đưa lên miệng, rít vào một hơi như một gã nghiện thuốc, khiến cơ má bị hóp vào.
Lam Ngọc Anh biết lúc này, trong lòng anh đang bị giày vò hơn bất cứ ai.
Người đang nằm trên giường phẫu thuật kia là con trai anh, là người tiếp nối sinh mệnh của anh…
Mặc dù từ đầu tới giờ, Hoàng Trường Minh vẫn biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng cô lại thấy rõ khi ký vào đơn cam kết, bàn tay đặt sau lưng anh khẽ run lên.
Vào thời điểm này, dây thần kinh của anh cũng đang bị kéo căng ra.
Lam Ngọc Anh đến gần, nhẹ nhàng nằm bàn tay đặt lên lan can của anh. Cô cắn môi, khẽ nói: “Chắc chân Đậu Đậu sẽ không sao đâu.