Chương
Lam Ngọc Anh giả vờ cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Tôi có chuyện phải làm, nên về trước…
“Ngọc Anh, cô phải đi rồi a?” Bánh bao nhỏ nghe vậy lập tức giương ánh mắt đáng thương lên nhìn cô.
Cô bắt gặp đôi mắt to như nho đen, đôi mắt trong veo, hiện rõ sự bất mãn và ỷ lại trong đó, cô thở dài, nhẹ nhàng vuốt ve gò má nhỏ của cậu bé, “Đậu Đậu, cháu ngoan ngoãn ăn cơm, như vậy thân thể mới có thể khôi phục nhanh được, cô sẽ còn trở lại thăm cháu, cóc được không?”
Lam Ngọc Anh hôn lên hai cái, trấn an bánh bao nhỏ. Nhìn Hoàng Trường Minh, cô lên tiếng tỏ ý: “Vậy chúng tôi đi trước…
“Anh Minh, tạm biệt!” Diệp Tấn phụ họa nói theo
Đi ra phòng bệnh, Diệp Tấn quay đầu cười nói, “Anh Minh, không cần tiền nữa, trước mặt chính là thang máy rồi!”
Hoàng Trường Minh một tay đút túi quần, liền dừng lại. Chuông điện thoại lúc này vang lên, anh cau mày liếc mắt nhìn màn hình, ngay sau đó lại nghĩ tới điều gì, nhưởng mày, ngay sau đó, tựa hồ sợ người khác không nghe được nên âm thanh hơi vút cao lên “Hey, Sunny!”
“Trường Uyên, anh rốt cuộc cũng chịu nhận điện thoại của em rồi!”
Bên kia Lê Tuyết Trinh nghe được âm thanh của anh, kích động vô cùng.
Kể từ cuộc gọi cuối cùng, Lê Tuyết Trinh đã gọi cho anh nhiều lần, nhưng đều bị anh từ chối.
Hoàng Trường Minh không có ý định nghe Lê Tuyết Trinh ở đầu dây bên kia nói gì, thay vào đó là ánh mắt nhìn chăm chú vào Lam Ngọc Anh, nhìn thấy lông mày của cô rủ xuống nhất thời không có phản ứng, vẻ mặt không chút thay đổi, cùng với Diệp Tấn đi thẳng tới thang máy.
Trong tầm mắt, cửa thang máy từ từ đóng lại.
Trong điện thoại di động, Lê Tuyết Trinh vẫn đang gọi anh, “Trường Minh, Trường Minh…” Hoàng Trường Minh mặt mày ủ rũ, trực tiếp cắt đứt đường dây, không muốn cùng đối phương nói nửa lời.
Cất điện thoại trở lại trong túi, anh cũng không lập tức quay lại phòng bệnh, mà nghiêng đầu liếc về hướng khúc quanh, “Anh còn muốn nhìn bao lâu?”
Giọng nói vừa rơi xuống, Trần Phong Sinh đã mỉm cười đi tới.
Hiếm thấy ở trong bệnh viện xuất hiện người không có mặc áo choàng trắng bác sĩ, anh ấy tối hôm qua mới vừa phải trực ca đêm, sáng lại nhận một ca giải phẫu, vừa mới hạ bàn mổ không bao lâu, vào lúc này dưới mắt mệt mỏi đều xuất hiện vành đen.bg-ssp-{height:px}
Phong Sinh nhưởng mày nói đùa, “Ừm, tôi chưa xem. Hoàng Tổng có tiếp tục biểu diễn không?
Hoàng Trường Minh trừng mắt nhìn anh ấy.
“Haha!” Trần Phong Sinh vui mừng khôn xiết, nhưởng mày nhìn hướng thang máy, nhướng mày nói: “Có tin tình báo. Tôi nghe Tiểu Kim Ngư tiết lộ rằng ngay khi buổi phỏng vấn của cô Lam vào thứ sáu kết thúc, tôi sợ cô ấy sẽ rời đi và trở lại Canada.
“Ừm, tôi biết.” Đôi mắt của Hoàng Trường Minh nheo lại.
Vừa mới ở trong phòng bệnh, cô vẫn là từ biệt Đậu Đậu, cho dù con trai đối với cô tràn đầy sự nhớ nhung, cô cũng không động tâm, lúc anh còn mất trí cũng từng nói qua giữ lại, tôi sợ cô ấy chỉ cảm thấy thật nực cười.
Lần này rời khỏi Sài Gòn, bỏ lại cha con họ một lần nữa…
Sẽ mất bốn năm nữa, hay sẽ lâu hơn?
Trần Phong Sinh co mặt lại, ngập ngừng hỏi: “Trường Minh, vậy anh thật sự muốn để cô ấy đi sao?”
Đi?
Hoàng Trường Minh hừ lạnh một tiếng, “Không thể nào!”
Nháy mắt liền tới thứ sáu
Lam Ngọc Anh xuống taxi với một chiếc máy tính xách tay, lấy tay che ánh mặt trời và bước vào tòa nhà văn phòng ở trước mặt.
Sau khi đến quầy lễ tân và báo lịch hẹn, cô được đưa vào thang máy một cách rất tận tình.
Lam Ngọc Anh nhìn những con số màu đỏ nhảy với tốc độ không đổi, nhẩm đi nhẩm lại nội dung phỏng vấn, với mong muốn sẽ đạt được hiệu quả công việc tốt nhất.
Đây là lần phỏng vấn đối tượng còn sót lại, cô sẽ hoàn thành bản thảo phỏng vấn chậm nhất vào ngày mai, điều đó có nghĩ là có thật sự sẽ rời Sài Gòn để trở về Canada tiếp tục cuộc sống bốn năm yên bình của mình….