Chương
“Đột nhiên tôi lại cảm thấy đói bụng” Hoàng Trường Minh nhàn nhạt kéo mỗi rồi nhìn Diệp Tấn ngồi đối diện.
“Anh Diệp đây chắc không ngại có thêm người ăn đầu nhỉ?”
“Đương nhiên không phiền! Nước lẩu nếu có nhiều người ăn thì lại càng ngon hơn!” Mặc dù Diệp Tấn có chút kinh ngạc nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Hơn nữa, lần trước tôi cùng anh Hoàng gặp nhau ở công viên câu cá. Nói cho vui, tôi luôn muốn tìm cơ hội để cảm ơn và tình cờ bữa anh này lại gặp được anh.
Nói xong, Diệp Tấn cũng vẫy tay với người phục vụ.
Đưa ipad gọi món, Diệp Tấn nhẹ nhàng nói: “Anh Hoàng, anh xem muốn ăn cái gì thì cứ gọi thoải mái! Bởi vì tôi cũng không biết anh thích ăn món gì nên tôi gọi trước theo khẩu vị của tôi và Ngọc Anh. Vì vậy, tôi cũng không biết anh thihcs ăn cái gì hay ghét cái gì!”
Sau khi Hoàng Trường Minh cầm lấy ipad cũng không thèm xem qua mà ném sang một bên.
“Tôi ăn món gì cũng được!”
Anh tựa lưng vào số pha, môi mỏng nhếch lên: “Về phần tôi không thích ăn món gì, cô ấy biết rõ hơn hết.”
Lam Ngọc Anh buộc phải cầm iPad, đành phải cắn môi nói: “Bỏ rau thơm ra đi…
Hoắc Trường Minh nghe vậy, lông mày nhưởng lên không thèm để ý tới nó.
Người phục vụ nhanh chóng đến bưng cái nồi lên, không phải là lửa than truyền thống, bếp từ được khảm trên bàn, trên mặt có một cái soong lớn, bên trong là nước luộc gà thơm phức với hành lá và gừng thái chỉ. Sau khi đun lên thì mùi hương lan tỏa.
Thịt bò thái mỏng và rau củ cho hết vào nồi luộc chín.
Bởi vì chỗ ngồi trong nhà hàng là số pha nối liền, không tránh khỏi việc ngồi gần nhau, mỗi lần giơ tay lên đều có cảm giác chạm vào nhau.
Lam Ngọc Anh cầm chiếc đũa, không khỏi nhìn về phía đối diện, “Diệp Tử, chúng ta đổi vị trí đi “Được!” Diệp Tấn đồng ý.
Hoắc Trường Minh nhíu mày, bọn họ động tác nhanh chóng, anh chưa kịp ngăn cản thì bọn họ đã đổi chỗ.
Lam Ngọc Anh từ đầu đến cuối đều cúi đầu ăn cơm, cố gắng không nhìn vào gương mặt đen xì ở phía đối diện.bg-ssp-{height:px}
Diệp Tấn rót đầy nước cho cô, anh ấy cười hỏi: “Lam Anh, trước đây cậu nói qua điện thoại là việc quay về Canada có thay đổi, có gì thay đổi?”
“Hoàng Đông, người mà tôi muốn phỏng vấn hôm nay đột nhiên có việc gấp phải bấy sang Úc xử lý, không biết khi nào mới về “Vậy làm sao bây giờ?” Diệp Tấn cau mày.
Lam Ngọc Anh lắc đầu thở dài nói: “Tôi cũng không biết, hẳn chỉ có thể đợi…”
“Không sao, trên đời vốn luôn có chuyện bất ngờ!” Diệp Tấn cười trấn an, “Vừa vặn tớ cũng không gấp gáp trở về, có thể chờ cùng cậu!
Hoắc Trường Minh vốn đã ảm đạm, đột nhiên nhàn nhạt nói: “Nếu vẫn luôn không trở về, cậu Diệp cũng sẽ chờ sao?”
“Anh Hoắc nói đùa, làm sao vậy được!” Diệp Tấn đẩy kính.
“Ha ha.” Hoắc Trường Minh cười đến mơ hồ, giọng điệu có ý tứ sâu xa, “Tôi chỉ nghĩ, giống như anh nói trên đời luôn có bất ngờ.
Lam Ngọc Anh cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái, liền chen vào, “Mau ăn đi, thịt bò chín quá rồi!”
Ăn lẩu xong, bên ngoài đèn bắt đầu sáng. Hoắc Trường Minh lấy ra chìa khóa xe, nhưng ánh mắt lại liếc nhìn Lam Ngọc Anh, “Tôi đưa mọi người về.”
“Cảm ơn, nhưng không cần đầu. Vừa rồi tôi gọi taxi trên ứng dụng, hiện tại dịch vụ gọi taxi trực tuyến ngày càng trở nên thuận tiện!” Diệp Tấn cười giơ giơ điện thoại, sau đó chỉ vào một chiếc taxi đang dừng bên đường.
“Hình như đến rồi!”
Hoặc Trường Minh không nói nhiều, xem ra rất vui vẻ.
Anh tiếp tục nói, “Lam Ngọc Anh, lên xe. Lam Ngọc Anh lắc đầu.
“Hả, không cần…”