Chương
Khoảng thời gian này, tương đối yên tĩnh, Hoàng Trường Minh đẩy cửa phòng bệnh ra, quả nhiên, Đậu Đậu đang nằm trên giường ngồi phắt dậy, vô cùng kích động gọi anh, “Baba!”
Hoàng Trường Minh một tay đút vào túi quần, từ tốn bước lại gần giượng bệnh.
Đậu Đậu sau khi gọi anh một tiếng, con mắt lập tức lia tới hộp giữ ấm anh cầm trên tay.
“Con muốn ăn!” Thằng bé không kịp chờ đợi nữa.
“Ừm.” Hoàng Trường Minh kéo khóe môi, mở hộp cơm ra đưa lại gần thằng bé.
Không cần nhờ anh giúp, Đậu Đậu đã ôm ngay vào ngực, cầm lấy đũa gắp một gắp mì, vừa ăn được hai ngụm, Đậu Đậu chợt cau mày lại, “Không phải hương vị này!”
“Sao lại không phải?” Hoàng Trường Minh liếc một chút.
“Mì Ngọc Anh nấu, ngon hơn cái này!” Đậu Đậu vẫn nhướng mày lên, hằng giọng nói.
Khỏe môi Hoàng Trường Minh co quắp lại, “Mì đây của Ngọc Anh nấu đấy thôi!”
Đậu Đậu nhếch cái miệng nhỏ đáng yêu lên, đánh chết cũng không tin.
“Bố tận mắt thấy cô ấy nấu mà.” Hoàng Trường Minh gác chân lên, chắc chắn chỉ vào thứ trong ngực con trai nói, “Con nhìn cái hộp giữ ẩm này xem, lẽ nào không phải của cô ấy à?”
Đậu Đậu nghe vậy, giơ hộp giữ ẩm lên sờ sờ, sờ sờ rồi lại nhìn nhìn.
Hộp giữ ẩm này xác thực là của Ngọc Anh, lúc trước mỗi lần mang thức ăn cho cậu, cô đều dùng cái hộp này, nhưng mà hương vị này so với món ăn Lam Ngọc Anh nấu thì lại hoàn toàn không giống……
Giống như đã nhìn thấu suy nghĩ của con trai, Hoàng Trường Minh cảm thấy buồn cười, “Chắc là do hôm nay muộn quá rồi, cô ấy có hơi mệt, khả năng nấu ăn cũng bị thay đổi theo. Nếu như con không muốn ăn, vậy thì khỏi ăn cũng được!” Đậu Đậu nghe vậy, ngơ ngác tin theo, lại bắt đầu cúi xuống cặm cụi ăn.
Hoàng Trường Minh dời mắt sang hướng khác, cũng đồng thời che đi vẻ giảo hoạt trong đáy mắt. Cuối cùng cũng ăn hết mì, Đậu Đậu ôm cái bụng nó căng, chu miệng “ợ” một cái.
Rồi cậu bé cứ tiếp tục tò mò……. Cảm thấy mùi vị này có gì đó sai sai……bg-ssp-{height:px}
Rửa mặt xong, Hoàng Trường Minh ôm con về giường bệnh, kéo chăn lên, “Đã trễ rồi, mau đi ngủ thôi!”
“Nhưng mà con nhớ cô Ngọc Anh
Đậu Đậu chớp chớp đôi mắt to tròn, nũng nịu nói. Hoàng Trường Minh hừ lạnh một tiếng, “Chẳng phải vừa ăn xong mì cô ấy nấu đấy sao?”
“Nhưng mà con muốn gặp cô Ngọc Anh cơ, muốn nghe cô Ngọc Anh kể chuyện, con còn muốn cô Ngọc Anh moa mọa con nữa!” Nói xong từ cuối cùng, dường như Đậu Đậu ngại ngùng gì đó, cả khuôn mặt nhỏ bé đều đỏ bừng.
Ngọc Anh…….
Hoàng Trường Minh nghe cái giọng non nớt của con trai, lần nữa nhẫm lại hai chữ này, trách phận sao không thể treo luôn hai chữ này lên miệng mình.
Ha ha, từ một số phương diện nào đó, hai người đúng thật là cha con!
Đậu Đậu bỗng nhiên gọi anh, “Baba
Hoàng Trường Minh cụp mắt xuống, cơ thể mềm mại của con trai nhào vào ngực anh, lộ ra cái băng gạc mặc dù không đáng sợ như lúc trước, nhưng cũng rất dễ nhìn thấy, gương mặt như tạc tượng kia càng khiến người ta vừa nhìn đã thấy thương xót.
Đôi con người đen nhánh chớp chớp, thận trọng hỏi, “Có phải cô Ngọc Anh sẽ không thích Đậu Đậu nữa, có phải không?”
Yết hầu của Hoàng Trường Minh trồi lên lặn xuống vài lân.
Anh biết, con trai đang nhớ Lam Ngọc Anh, sự ỷ lại của thằng bé đối với cô càng ngày càng sâu đậm.
Hoàng Trường Minh cúi người, sờ lên gương mặt trắng noãn của Đậu Đậu, “Muốn gặp cô Ngọc Anh rất dễ, ngày mai chỉ cần lúc bố không có mặt ở đây, con gọi điện cho cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ tới tìm con.”