Chương
Cả người Lam Ngọc Anh cứng đờ, ngồi trên lưng ngựa, lại thật sự không dám động đậy nữa.
Cô nằm thật chặt yên ngựa, không ngừng liếm đôi môi tự nhiên khô khốc: “Cưỡi như vậy không thoải mái lắm…”
“Tôi thấy rất thoải mái.” Hoàng Trường Minh đưa ra quan điểm khác hẳn.
“….” Lam Ngọc Anh cần môi.
“Cô có muốn đi nhanh hơn không?” Cánh tay Hoàng Trường Minh nghiêng về trước, nằm lấy dây cương, mỗi lần kéo dây cương đều cố ý ghé sát mặt ở bên tại của cô, thổi ra hơi nóng chui sâu vào trong ốc tại cô.
“…” Lam Ngọc Anh nuốt nước bọt.
Rõ ràng là giữa ban ngày ban mặt, hai người cưỡi ngựa rất bình thường, nhưng nghe lời anh nói lại ái muội như vậy.
Thật giống như lúc hai người ở trên giường trước đây. Lam Ngọc Anh không ngừng hít sâu, cảm giác đầu cũng dần dần thiếu oxy.
Cô thậm chí bắt đầu sơ lát nữa mình sẽ bị thiếu ô xy dẫn đến lập tức ngã xuống
Bỗng nhiên, Hoàng Trường Minh nói bên tại cô: “Dựa sát vào tôi!”
“Không..” Lam Ngọc Anh nhíu mày.
Cô vừa nói ra một lời từ chối, Hoàng Trường Minh lại đột nhiên nâng cổ tay lên, roi ngựa vung lên trên không trung, hai chân kẹp chặt lấy bụng ngựa, đồng thời trầm tĩnh kêu lên: “Giá!”
Con ngựa chở hai người lập tức lại lao nhanh.
Ngựa chạy như điên cả đoạn đường, Lam Ngọc Anh sợ ngã xuống, đành phải chủ động dựa về phía sau, còn giơ tay lên nắm lấy cánh tay anh.bg-ssp-{height:px}
Hoàng Trường Minh ôm cô vào trong lòng, hưởng thụ vòng tay của cô, trong đôi mắt sâu thẳm thoát hiện ý cười vì đạt được mục đích.
Lam Ngọc Anh từ khiếp sợ ban đầu cũng dần dần hưởng thụ cảm giác sung sướng khi thúc ngựa lao nhanh.
Chẳng trách trên thảo nguyên có nhiều người thích cuộc sống trên lưng ngựa như vậy, đây là một niềm vui không có cách nào sánh được. Gió thổi tới trước mặt, từng tế bào trên cơ thể dường như cũng đang nhún nhảy, đầu óc và hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Bất giác, trời đã tối dần.
Hoàng Trường Minh cưỡi con ngựa trở lại chỗ ban đầu, từ trên lưng ngựa xoay người xuống trước, có nhân viên công tác đã chạy tới, dắt ngựa.
Lam Ngọc Anh cũng đỡ yên ngựa, chuẩn bị xuống ngựa, nào ngờ anh vẫn đứng ở đó, giơ hai tay ra.
Cô liếc nhìn nhân viên bên cạnh, nói: “Tôi có thể tự…
Hoàng Trường Minh không hề rời đi mà bước thẳng tới, cứng rắn ôm cô từ trên lưng ngựa xuống. Khi hai chân chạm đất, trên mặt Lam Ngọc Anh đã ửng đỏ.
“Thế nào, vui vẻ chứ?” Hoàng Trường Minh nhưởng mày hỏi.
“Ừ.” Lam Ngọc Anh gật đầu, nói rất thật lòng: “Rất vui vẻ, Hoàng Trường Minh, cảm ơn!” Cô vốn mang tâm trạng bất chấp mọi giá để đi theo, không ngờ lợi ích mà anh muốn chỉ là hai người cùng cưỡi ngựa cả ngày.
Hoàng Trường Minh nghe cô nói vậy, trên gương mặt hiện ra vẻ đắc ý, chẳng qua không bao lâu, lại nghe cô nói một câu làm người ta rất mất hứng: “Sớm biết vậy thì dẫn Bánh Bao đi cùng là tốt rồi! Chắc chắn thằng bé sẽ cao hứng tới phát rồ mất!”
“..” Khóe miệng Hoàng Trường Minh giật giật.
Thấy anh đưa mũ cưỡi ngựa và roi ngựa cho nhân viên, Lam Ngọc Anh nói một câu: “Tôi muốn tới phòng rửa tay!”