Chương
Hoàng Kiến Phong lạnh lùng trừng mắt nhìn cô.
“Khi nào ông xin lỗi tôi thì tôi mới nói chuyện với ôngLam Ngọc Anh thấy ông ta không có ý định xin lỗi liền đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Xin lỗi, tôi đi trước! Đây là tiền trà của tôi hôm nay!”
Cuối cùng, cô nhìn lướt qua menu rồi đưa ra một nửa tiền trà. Trước khi đi, cô thấy mặt Hoàng Kiến Phong biến sắc.
Dường như đã quen với việc cao cao tại thượng, dạy dỗ người khác, cũng chưa từng bị bắt xin lỗi, nên nhất thời thấy rất mất mặt không biết làm sao, khi đóng cửa lại, mơ hồ nhìn thấy anh ta vươn tay lấy ra một lọ thuốc.
Sau khi rời quán trà, Lam Ngọc Anh không bắt được taxi đành đi về phía trạm xe buýt đối diện.
Thời gian này ngoài đi cùng Hoàng Trường Minh, thì đều là chú Lý đưa đón, cô không tự đi xe buýt, giữa đường phải đổi xe, vừa đi vừa dừng hơn một tiếng mới về tới biệt thu.
Sau khi bước vào sân, cô bỗng nhìn thấy chiếc Land Rover màu trắng lúc sáng đang đậu ở đó.
Lam Ngọc Anh thay giày xong thì bước vào phòng khách, thím Lý nhanh mắt nhìn thấy cô trước, lập tức cao giọng nói vọng vào trong.
“Ông chủ, cô Lam đã về rồi!”
Nghe xong Hoàng Trường Minh đang ngồi trên ghế số pha đứng bật dậy.
Bóng dáng cao lớn bước nhanh tới, gần như lập tức hiện ra trước mắt, hàng lông mày nhíu chặt, vẻ mặt có phần nghiêm trọng, khẩn trương nằm lấy bàn tay cô.
Dường như ý thức được bản thân thất thổ, nét mặt trầm lại, rồi anh hỏi: “Sao em không nghe máy?
Lam Ngọc Anh nghe vậy liền vô thức đưa tay sờ túi, “Điện thoại ở trên lầu, em quên không mangbg-ssp-{height:px}
Lúc đó, Hoàng Kiến Phong đến đột ngột, cô chỉ cầm túi đi theo ra ngoài mà không kiểm tra xem bên trong có điện thoại hay không.
“Sao lâu vậy mới về?” Hoàng Trường Minh nhíu mày.
“Em không bắt được taxi, em đi xe buýt, Lam Ngọc Anh giải thích.
Nhận thấy anh vẫn mặc bộ vest chỉnh tề buổi sáng, áo khoác không cởi, cà vạt cũng chưa tháo ra, nhìn đồng hồ đeo tay, ngạc nhiên hỏi: “Hoàng Trường Minh, sao lúc này anh không ở công ty?”
“Tôi về sớm.” Hoàng Trường Minh thì thào.
Làm sao cô biết được ngay khi cô và Hoàng Kiến Phong rời đi, Bánh Bao đã gọi điện cho anh, nói rằng Ngọc Anh bị ông nội đưa đi rồi, ông nội trông rất hung dữ, anh làm sao có thể ở lại công ty tiếp tục cuộc họp? Chỉ đành dừng lại thôi.
Lam Ngọc Anh đã mơ hồ đoán được, “Anh biết chuyện em đi gặp ba anh rồi phải không?”
“Em có sao không?” Hoàng Trường Minh hỏi cô.
“Không” Cô lắc đầu.
Ngoại trừ việc Hoàng Kiến Phong lại dùng ngân phiếu để đuổi cô làm cho cô cảm thấy không được tôn trọng, còn lại cô thấy không có việc gì cả.
Sau khi Lam Ngọc Anh nói xong, cô thấy rõ đôi mày nhíu chặt của anh lập tức buông lỏng, vẻ lo lắng trong mắt cũng giảm bớt
Tiếng lạch bạch vang lên từ trên lầu, bánh bao đang lê dép chạy xuống.
“Ngọc Anh”
Cậu bé gục đầu vào đầu gối cô, hét lên một cách nhẹ nhõm. Thấy hai cha con đều quan tâm đến mình, trái tim Lam Ngọc Anh cảm thấy ấm áp.