Chương
Đôi mắt trầm tĩnh và sâu thẳm nhìn thẳng về phía trước, trên mặt không có chút cảm xúc dư thừa nào.
Nhưng nếu như quan sát kỹ sẽ thấy lông mày đang nhíu chặt cùng với khỏe môi trùng xuống.
Cô liếm liếm môi, Lam Ngọc Anh do dự nói: “Hoàng Trường Minh, anh vẫn đang không vui sao?”
Hoàng Trường Minh đến tia sáng trong khỏe mắt cũng không muốn cho cô.
“Anh vẫn còn không vui..” Giọng điệu lần này của Lam Ngọc Anh khẳng định, vươn tay ra đặt lên bàn to lớn trên đùi, trong giọng nói có chút nịnh nọt: “Không phải em vừa mới giải thích với anh rồi sao. Chuyện kết hôn năm đó, thực ra chỉ là hiểu lầm thôi, là em đồng ý giúp anh Nguyễn Phong…
“Ừ” Hoàng Trường Minh kéo làn môi mỏng xuống rất nhẹ.
“Vậy sao anh vẫn còn phải bày ra bộ mặt như vậy?” Lam Ngọc Anh vô tội nói.
Hoàng Trường Minh cuối cùng cũng quay đầu nhìn cô, nhưng ánh mắt có chút muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng anh nói ra được một câu: “Không sao.”
Cô đầu có biết được, người mà trái tim anh luôn để ý.
Khó khăn lắm mới vứt được người thích bám người khác như đứa con trai mình cho dượng trông, tưởng rằng sẽ có thể trải qua thế giới lãng mạn hai người, ai lại nghĩ được Nguyễn Phong lại chạy đến chen chân vào, hơn nữa còn chưa kể đến bốn năm trước còn có một số chuyện vẫn đang đè nén trong lòng…
Thấy tài xế đằng trước lái chậm lại, Lam Ngọc Anh hướng mắt nhìn ra cửa sổ xe, thấy tên nhà hàng đã hẹn trước.
“Hình như là đến nơi rồi!”
Hoàng Trường Minh nghe vậy, cũng ngồi thẳng dậy.
Lam Ngọc Anh do dự nhìn anh, không nhịn được nhỏ giọng nói: “Hoàng Trường Minh, nếu như anh không muốn, thực ra em có thể tự đi một mình.”bg-ssp-{height:px}
Vốn là Nguyễn Phong biết cô đang ở New York, cũng chỉ nói muốn cùng cô ăn một bữa cơm mà không biết hai người họ lại đi cùng nhau.
“Em mơ đi!” Hoàng Trường Minh nói xong còn hung hằng lườm cô một cái.
Lam Ngọc Anh: “.
Xe dừng lại, hai người từ xe bước xuống đã thấy Nguyễn Phong đã đứng trước cửa nhà hàng đợi.
Cho dù lại thêm bốn năm đã trôi nhưng vì quanh năm trong quân ngũ nhìn anh có vẻ vẫn chẳng có gì thay đổi, hơn nữa lại trông cơ thể có vẻ tráng kiện hơn một chút, cười lên vẫn giống trước kia, như cơn gió xuân đầu tiên sau mùa đông khắc nghiệt.
“Ngọc Anh!”
Nguyễn Phong nhìn thấy cô liền lập tức cười lên một tràng.
Sau chuyện có đứa bé, cô chuyển từ Los Angeles đến Canada, mặc dù bốn năm qua cũng không hề bị cắt đứt liên lạc, nhưng cơ hội gặp mặt quả thực không nhiều, tính ra hai người cũng không gặp nhau được một thời gian khá dài rồi.
Khi Lam Ngọc Anh đang phấn khích chuẩn bị vẫy tay thì đột nhiên có một cánh tay siết chặt lấy eo cô.
Cảm nhận được ý cảnh báo rất rõ ràng, cô vội vàng bỏ tay xuống, đến khi đến chỗ người phía trước mới hét lên một câu: “Anh Nguyễn Phong!”
Nguyễn Phong cũng lập tức nhìn thấy Hoàng Trường Minh, rất là bất ngờ, nhưng anh ấy lại không cảm thấy bất ngờ lắm, dường như từ ngày biết được cô đã trở lại Sài Gòn thì anh đã mơ hồ cảm thấy sẽ có một ngày như vậy xảy ra.
“Tổng giám đốc Hoàng, đã lâu không gặp!” Nguyễn Phong vẫn như trước kia, cười nhẹ đưa tay ra.