Chương
Ngay lập tức, ông còn bước tới và đẩy hai mẹ con ra ngoài.
Mặc dù đã có tuổi, nhưng dù sao cũng đàn ông, nên ưu thế sức lực vẫn còn không ít, vẫn cố gắng dọn sạch hai mẹ con các cô ra ngoài được, sau đó đóng sầm cửa lại.
“Mẹ, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Lam Ngọc Thiên vừa hỏi vừa lau nước mũi nước mắt.
Lại Diệp bò dậy từ dưới đất, nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, cắn răng nói: “Con cũng thấy cái bộ dạng liều chết của bố con rồi đấy, nếu tiếp tục tung hoành với ông ta cũng không có kết quả gì, không may lại ép ông ta gọi điện thoại báo nguy! Hôm nay cứ như thế đi, hôm khác quay trở lại!”
Lam Ngọc Anh vẫn đứng ở vị trí vừa rồi, bàn tay nằm chặt tay vịn.
Cuộc trò chuyện trong phòng làm việc mơ hồ lọt vào tại cô, nghe được tiếng bước chân, cô xoay người muốn xuống tầng tránh đi nhưng không kịp, tiếng của hai mẹ con kia đã vang lên.
“Lam Ngọc Anh?
Lam Ngọc Thiên nhìn thấy cô trước, kinh ngạc thốt lên. Lại Diệp sau đó cũng nhìn thấy, cũng kinh ngạc, lập tức giận dữ cười nhạo: “Mẹ nói mà, Ngọc Thiên, trước kia con khóc lóc kể lể hai câu thì bố con lại mềm lòng đưa hai người rời đi, bây giờ cũng không thèm liếc mắt nhìn con một cái, thì ra là do con tiện nhân này ở giữa gây khó dễ. Không phải đã sớm ra nước ngoài tự do tự tại vui vẻ, sao có thể bằng lòng trở về đây cơ chứ?”
“Lam Ngọc Anh, cô đặc biệt chạy đến cười nhạo tôi đúng không?” Lam Ngọc Thiên vừa nghe thì oán hận trừng mắt nhìn cô.
Lam Ngọc Anh đối với hai mẹ con này thật không nói nên lời. Cô cảm thấy cực kỳ nực cười, nhưng vẫn giải thích: “Không phải đặc biệt đến, chỉ là trùng hợp mà thôi!”
Nếu nói chính mình chỉ là rảnh rỗi soi mói, nhưng câu trả lời của cô lại khẳng định cô hoàn toàn là đang xem một trò cười, Lam Ngọc Thiên tức giận mạnh chân.
Lam Ngọc Anh nhíu mày nhìn bàn tay đang chỉ về phía mình.bg-ssp-{height:px}
Cũng giống như bốn năm trước, cô không hề muốn tiếp xúc quá nhiều với hai mẹ con này, bọn họ nếu đã bị Lam Khải Dương kiên quyết đuổi ra khỏi phòng làm việc, cô cũng không cần đợi thêm nữa, liền bước hai bậc thang đi lên tầng trên: “Ngại quá, có thể nhường đường cho qua một chút được không? Tôi muốn lên lầu gặp bố.
Hai mẹ con phẫn nộ trừng mắt nhìn cô, đương nhiên là không ngoan ngoãn nhường đường.
Nhưng may mắn thay, chỗ cầu thang tương đối rộng, có thể đi qua từ bên hông, mà ngay lúc cô sắp bước ngang qua sát người, Lam Ngọc Thiên bỗng rủ mắt xuống nhìn chằm chằm vào nơi nào đó: “Mẹ, nhìn tay cô ta kìa”
Lại Diệp nghe thấy cũng liếc qua cô, viên kim cương trên ngón áp út của cô sáng lấp lánh, âm thầm ghen tị: “Viên kim cương lớn như vậy ít nhất cũng năm ca ra. Con tiện nhân này lặn mất tăm lâu vậy, có thể nào là được ông già nào đó ở nước ngoài bao nuôi không?”
Lam Ngọc Thiên hoàn toàn không đồng ý với mẹ mình, cứng đờ nhìn bà ta: “Không phải là anh Trường Minh cho chứ?”
“Có liên quan gì đến cô không?” Lam Ngọc Anh buồn cười hỏi.
Mặt Lam Ngọc Thiên dữ tợn, ghen tị ghét bỏ đều hiện rõ, lao đến nắm cánh tay của cô: “Lam Ngọc Anh, dựa vào đâu mà bây giờ cô sống tốt như vậy chứ? Trước kia cô bị tôi đạp dưới chân, bây giờ lại ở trước mặt tôi kiêu ngạo như vậy, cô không xứng! Còn tôi bây giờ thành ra thế này đều là do một tay cô tạo nên.
“Lam Ngọc Thiên”
Lam Ngọc Anh buộc phải dừng lại, nhìn cô ta thông cảm: “Cô sai rồi, không liên quan đến tôi, người biến thành bộ dạng hôm nay đều là do chính cô gây ra. Cô đang làm cái gì thì có trời biết, chính những chuyện sai trái mà cô làm đem đến quả báo tương ứng mà thôi.” Khi âm thanh cuối cùng rơi xuống, khuôn mặt của Lam
Ngọc Anh chợt xoay về bên trái.
Cảm giác nóng rát chợt ập đến.
Cô đang nói chuyện với Lam Ngọc Thiên, cũng không chú ý đến động tác của Lại Diệp, bị bà ta mạnh mẽ tát một cái, tuy lúc phát hiện đã lui nửa bước, cũng không thật sự né tránh.