Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

chương 699

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Hoàng Trường Minh nghe vậy, ẩn lòng bàn tay sau đầu cô, trầm giọng nói: “Ngọc Anh, cả sinh mệnh và thể xác của anh đều cần em”

Đây xem như lời ngon tiếng ngọt.

Hai người im lặng ôm nhau một lúc, Hoàng Trường Minh liền đứng dậy ôm cô đến giường, khẳng định rõ ràng về sau câu nói của anh.

Lam Ngọc Anh bị anh phủ phục trên giường, thẹn thùng nhắc nhở: “Mấy lần trước chúng ta hình như không có tránh thai.”

Sau khi hai người quay lại với nhau, mặc dù mấy lần trước không dùng biện pháp tránh thai, nhưng đó là trong thời kỳ an toàn của cô. Còn hôm nay là thời kỳ nguy hiểm, nên cô khó tránh khỏi hơi lo lắng. Vì vậy cô nhanh chóng nhắc nhở anh.

Hoàng Trường Minh nghe vậy thì hết sức phản đối: “Tại sao lại muốn tránh thai?”

“Không tránh thai, nhỡ… Lam Ngọc Anh chớp đôi mi một cách ngượng ngùng.

“Nhỡ cái gì?” Hoàng Trường Minh biết rõ còn hỏi.

“Anh nói xem… Lam Ngọc Anh cắn môi.

Thấy sự đỏ ửng trên mặt cô càng ngày càng tăng, Hoàng Trường Minh cong môi. Anh không tiếp tục đùa cô nữa, mà đưa tay lên mơn trớn đuôi lông mày và khỏe mắt của cô: “Anh nhớ trước đây anh từng nói muốn có con gái.

“Ách… Lam Ngọc Anh lại giật mình.

Hình như đúng là anh có từng nói như vậy. Khi hai người yêu nhau cách đây bốn năm, lúc cô giúp đỡ Nguyễn Phong chăm sóc Châu Châu, anh có từng nói muốn có con gái. Hơn nữa sau này Hoàng Thanh Thảo cũng từng đề cập đến những chuyện tương tự vậy, và anh cũng đã nhấn mạnh với cô anh muốn có con gái…bg-ssp-{height:px}

Lam Ngọc Anh dở khóc dở cười nói: “Có những chuyện như này không phải anh muốn sinh ra gì là sinh được đâu!”

“Hòa thượng trong chùa đã nói rồi, đời anh sẽ có trái gái song toàn.” Hoàng Trường Minh nhưởng mày, kết hợp với giọng điệu rất kiên định và tự tin của anh.

Lam Ngọc Anh thấy thế thì bật cười, cô cố ý kéo dài âm cuối: “Tổng giám đốc Hoàng à, anh lại mê tín rồi.”

“À.” Lông mày Hoàng Trường Minh nhưởng cao, dáng vẻ rất lười biếng. Sau hai giây trầm ngâm, anh lập tức chum lên người cô: “Tuy nhiên, anh cũng phải ra sức một chút.”

Nụ hôn triền miên trần trọc thâm nhập vào, quần áo trên người dần dần bị cởi ra. Hai tay Lam Ngọc Anh bấu víu vào cổ của anh, giọng nói đứt quãng: “Hoàng Trường Minh, anh chậm chút…

Ánh sao ngoài cửa sổ xuyên qua những khe hở trên rèm cửa, làm căn phòng trởn nên thêm quyến rũ.

Ngày hôm sau, cả hai người thức dậy gần như là cùng một lúc.

Tựa hồ như tối hôm qua không quá tận hứng, nên Hoàng Trường Minh lật mình đè cô như sói đói. Nhưng anh bị cô chặn lại nhiều lần mới miễn cưỡng buông ra, thậm chí còn không nhặt cả khăn tắm trên sàn lên, mà trực tiếp mặc quần đùi đi vào phòng tắm.

Tiếng nước ào ào dừng lại, Lam Ngọc Anh rửa mặt qua chút.

Cô ngẩng đầu lên nhìn vào gương, sau một đêm, vết đỏ ở hai bên má vẫn chưa hết hắn, làn da non nớt hiển nhiên đã được dưỡng ẩm, như thể chỉ cần hơi dùng sức bóp một chút là có thể bóp ra nước.

Lam Ngọc Anh càng nhìn càng cảm thấy xấu hổ, cô nhanh chóng lau tay rồi mở cửa.

Mỗi sáng thức dậy cô đều phải trở lại phòng trẻ con để tránh bị bánh bao nhỏ phát hiện cô lén trốn đi. Đây cũng chính là nguyên nhân vừa rồi có làm gì cô cũng không đồng ý cho anh làm loạn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio