Chương
Suy cho cùng mỗi lần gặp mặt, Lê Hoài Lâm đều rất thân thiện tiến đến và hỏi han cô, đó là lý do tại sao lúc nãy cô lại chủ động đi đến,
Hoàng Trường Minh thâm trầm liếc mắt một cái: “Không lẽ em đã quên ông ta là ai rồi chứ?”
“Em biết chứ!” Lam Ngọc Anh chớp mắt.
“Biết mà còn chạy sang đầy chào hỏi!” Hoàng Trường Minh bắt đầu trừng mắt nhìn cô.
“Mặc dù sau này em mới biết quan hệ cha con giữa ôngLê Hoài Lâm và cô Lê Tuyết Trinh, nhưng ông Hoài Lâm là ông Hoài Lâm, Lê Tuyết Trinh là Lê Tuyết Trinh, em không có ý định gộp họ lại!” Sau khi Lam Ngọc Anh nói xong, không nhịn được bổ sung thêm hai câu: “Hơn nữa ông Hoài Lâm mang đến cho người khác cảm giác rất thân thiết, tiếp xúc với ông ấy vài lần, em cảm thấy ông ấy là một người rất có sức hút và rất dễ gần!”
Khi cô mới biết thân phận của đối phương, cô đã cố gắng tránh tiếp xúc nhiều nhất có thể.
Nhưng mỗi lần gặp gỡ, Lê Hoài Lâm khiến cô không thể nào ghét được, đặt biệt là lời nói cuối cùng của ông ấy, không hề lạnh nhạt vì quan hệ giữa cô và Hoàng Trường Minh, dù sao cũng rất có lý, cô càng chắc chắn phong độ và nhân phẩm của đối phương”
Hoàng Trường Minh đang nổ máy, nghe lời nói của cô, anh đột nhiên đạp phanh.
Lam Ngọc Anh rướn người lên phía trước, suýt bị đoạ vào trán, may mà cô phản ứng kịp, giơ tay nắm lấy tay vịn phía trên.
Giọng nói nguy hiểm của Hoàng Trường Minh ở bên cạnh truyền đến: “Em nói xong chưa?”
“Nói xong rồi.” Lam Ngọc Anh nuốt khan
Nhìn thấy anh khởi động lại xe, nhớ tới trước đây anh đã từng thảo luận về vấn đề này khi mất trí nhớ, cô dở khóc dở cười nói: “Hoàng Trường Minh, đừng nói là anh nghĩ khẩu vị em nặng vậy nhé! Ông ấy là bố của Lê Tuyết Trinh, em chỉ xem ông ấy là một người bậc cha chú mà thôi!”bg-ssp-{height:px}
Hoàng Trường Minh nghe vậy, lại nói một cách kỳ quái: “Không phải lúc trước em thích Nguyễn Phong sao, anh ta cũng lớn hơn em rất nhiều tuổi đó!”
Lam Ngọc Anh khép miệng lại. Chiếc Land Rover lái dọc bờ sông, gió sông mát rượi thổi vào khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Lúc này trời dã ngả bóng, ánh đèn trên cầu, bờ sông phía xa xa trông rất đẹp. Lam Ngọc Anh luôn bí mật quan sát biểu cảm của anh, thấy anh từ đầu đến cuối luôn nhìn thẳng, không nhịn được vươn tay ra chọc chọc anh. Cô thấy anh không quan tâm mình, lại tiếp tục chọc. . Truyện Trọng Sinh
Cuối cùng cũng có phản ứng, anh hung dữ trừng mắt nhìn cô, cô không hề sợ hãi mà lại rất thích thú, nghĩ lại những lời mà lần trước anh nói ở sân bay, cô cố ý nói: “Hoàng Trường Minh, anh có cần dừng xe phía trước mua một chai giấm không?”
Khóe môi Hoàng Trường Minh giật giật vài cái.
Vốn dĩ chỉ là trêu chọc, không ngờ một lúc sau chiếc xe liền ngừng lại.
Lam Ngọc Anh thấy vậy, kinh ngạc hỏi: “Hoàng Trường Minh, không phải anh muốn mua thật đấy chứ.
Mua cái con khỉ
Hoàng Trường Minh liếc cô một cái, sau đó nhếch mỗi nói: “Đêm nay chúng ta không quay về nữa, trước khi xem phim anh đã gọi cho thím Lý rồi, khỏi mất công tối nay em phải ngủ với Đậu Đậu rồi mới đến!”
Lam Ngọc Anh nghe vậy, không hề phản bác.
Rõ ràng là anh đã lên kế hoạch cả rồi, hơn nữa cô đã đã đồng ý cùng anh ra ngoài tận hưởng thế giới riêng của hai người nên phải làm đến cùng, tạm thời chỉ có thể xa bảo bối một hôm.
“Vậy chúng ta đi đâu?” Cô thắc mắc.