Chương
Tiếng nói vừa dứt, anh buồn cười thấy cô bọc chăn như một con nhộng mà lăn lộn qua một bên giường.
Từ trong đó lộ ra một cái đầu, cô chớp ánh mắt, sợ anh sẽ nhào lên tiếp, thẳng đến khi thấy anh đứng dậy xuống giường, Lam Ngọc Anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong tầm mắt, cái quần lót vừa rồi đã bị anh cởi ra, lúc này cứ như vậy mà khỏa thân như vậy đứng trong nắng sớm, cúi người cầm di động, mà phản ứng sinh lý kia cũng còn chưa biến mất.
Hình ảnh này thật sự là….
Rất là máu huyết tuôn trào rồi!
Lam Ngọc Anh nuốt nước miếng một cái, trên mặt như đang thiêu đốt một ngọn lửa.
“Tìm được người rồi sao?” Hoàng Trường Minh bắt nghe điện thoại, sau đó bỗng dựng nghiêm túc hỏi.
Lam Ngọc Anh nghe thấy thế, nghĩ đến chuyện tối hôm qua hai người đã nói trước khi đi ngủ, cũng vội vàng vén chăn lên ngồi dậy, thấy giữa chân mày anh đã nhíu chặt, cầm lấy di động đang nghe phía bên kia nói chuyện, qua hai phút sau, ánh mắt sắc bén mà nhếch mỗi nói: “Tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại, Hoàng Trường Minh không cố ý chọc cô nữa, mà nhặt cái quần lót vứt trên mặt đất kia lên mặc. Lam Ngọc Anh cũng xuống giường, đi vòng qua cuối giường: “Hoàng Trường Minh, có phải tìm được tài xế gây tai nạn rồi hay không?”
“Ừ” Hoàng Trường Minh gật đầu, đem quần dài mặc bộ sau, nhìn về phía cô nói: “Cũng không phải là người giao cơm hay là shipper giao hàng nhanh như ban đầu đã nghĩ, mà là người chúng ta đều quen biết”
Người mà bọn họ đều quen biết?
Lam Ngọc Anh bị lời nói của anh làm cho ngớ ra, lập tức lại cực kỳ hoang mang.
“… Đó là ai?” Cô nín thở hỏi.
Đôi mắt Hoàng Trường Minh đầy căng thẳng, lạnh lùng phun ra ba chữ: “Lam Ngọc Thiên”bg-ssp-{height:px}
“Lam Ngọc Thiên sao?” Lâm Ngọc Anh kinh hãi. Người này, quả thật là người mà bọn họ biết.
Lâm Ngọc Anh nuốt nước miếng, cô vẫn cảm thấy kinh ngạc không thôi, thật sự hiện tại không không có cách nào nghĩ kẻ gây tai nạn xe rồi bỏ chạy với Lâm Ngọc Thiên là một!
Cô không khỏi kinh ngạc lẩm bẩm nói: “Làm sao có thể là cô ta được!”
Hoắc Trường Minh cười lạnh, anh cũng giống như cô, trước khi nhận được điện thoại anh cũng hoàn toàn không nghĩ đến.
“Cảnh sát đã hành động rồi, có lẽ lúc này đã vây bắt được Lâm Ngọc Thiên!” Anh liếc nhìn di động vừa mới buông xuống, sau đó tiếp tục nói: “Đợi lát nữa ăn cơm xong anh sẽ đi đến cục cảnh sát
Lâm Ngọc Anh nghe vậy thì nhíu mày nói: “Em đi cùng anh!”
“Cũng được.” Hoắc Trường Minh gật đầu.
Ăn xong cơm, thím Lý mặc tạp dề tiến lên dọn bát đũa trên bản cơm xuống.
Đứng dậy khỏi ghế, Lâm Ngọc Anh và Hoắc Trường Minh liếc nhìn nhau một cái, sau đó anh lập tức đi lên phòng thay quần áo, cô kh người ngồi xuống trước mặt Đậu Đậu: “Đậu Đậu, sáng nay con ở nhà tự chơi có được không? Mẹ có việc phải ra ngoài một chuyển.
“Đi cùng bố ạ?” Đậu Đậu chớp mắt hỏi. Mới vừa rồi khi còn trên bàn cơm, cậu bé đã nhìn thấy mẹ và bố mắt đi mày lại! “Ừ.” Lâm Ngọc Anh gật đầu, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cậu bé: “Ở nhà nhớ phải ngoan, giữa trưa trở về sẽ mua cho con bẹo bông gòn mà lần trước con đã ăn!”
Đậu Đậu không có hứng thú với kẹo bông gòn mà cô nói, cậu nghiêng đầu, mềm giọng hỏi: “Ngọc Anh, hai người muốn đi ra ngoài hẹn hò sao?”
“A.” Lâm Ngọc Anh xấu hổ.