Chương
Lam Ngọc Anh ngồi ở vị trí ghế phụ, thỉnh thoảng lén ngắm nghía người bên cạnh một chút, bên tai giống như còn vang lên lời anh nói với Lại Diệp, để người kia cách xa cô một chút, mà còn gọi cô là vợ sắp cưới.
Trong nhà tối hôm qua, anh cũng thay đổi và từng nói như vậy.
Lam Ngọc Anh giơ tay trái lên,vuốt chiếc nhẫn kim cương bên ngón vô danh của mình, trong lòng từng trận ngọt ngào xông Hoài Lâm.
“Đã nhìn đủ chưa?”
Ngay lúc cô lại lén liếc nhìn anh lần nữa, lại bị Hoàng Trường Minh bắt tại trận.
Lam Ngọc Anh mặt mày đỏ ửng nhưng lại phủ nhận nói: “Ai thèm nhìn anh.” Hoàng Trường Minh nhưởng cao lông mày, trong mắt lấp lánh toàn là ánh sáng ranh mãnh.
Sau đó một đường đi về, Lam Ngọc Anh sẽ anh thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nên không được tự nhiên lắm, oán trách liếc anh một cái rồi duỗi ngón tay áp út ra: “Nào có kiểu người như anh chứ, cầu hôn ngay cả hoa tươi cũng không có, còn chưa có quỳ xuống nữa vậy mà trực tiếp mang nhẫn lên cho người ta luôn rồi!”
“Em thích kiểu như vậy sao?” Hoàng Trường Minh nghe vậy hơi cau mày hỏi.
“Con gái thì ai mà không thích chứ.” Lam Ngọc Anh có hơi ngượng ngùng. Lông mi chớp chớp, khóe mắt lại nhịn không được liếc qua nhìn anh, bên trong ẩn chứa tia chờ mong nho nhỏ.
“Anh không làm được.” Hoàng Trường Minh im lặng suy nghĩ một chút thì nói như vậy, chuyển động tay lái cho xe đậu vào vệ đường trước cổng biệt thự, mà anh thì một tay cầm lái một tay nắm tới tay cô, hơi thở nóng hổi nói: “Nhưng mà, ngược lại anh có thể cho em một cái cầu hôn trên giường thật tốt đấy” ‘… Lam Ngọc Anh lắc đầu như trống bổi.
Hạ giọng nặng nề ngay từ quan trọng như vậy, cô có nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết là anh có ý gì.
Dừng lại trước cửa biệt thự, nhìn chiếc xe Land rover màu trắng dần dần dần khuất khỏi tầm mắt, nhiệt độ trên mặt Lam Ngọc Anh vẫn chưa hoàn toàn tiêu biến hết, xoay người đi vào biệt thự, gió nhẹ thổi qua, từ đầu tới cuối khỏe miệng cô vẫn giương lên nụ cười ngọt ngào.bg-ssp-{height:px}
Đổi lại cảnh tượng bên kia ở sở cảnh sát, Lại Diệp vẫn ngồi chật vật dưới đất giống như lúc họ vừa đi.
Không nghĩ tới bà ta đã hạ thấp thân phận như vậy để đi cầu xin rồi mà cũng không có tác dụng gì, ngoại trừ oán hận Lam Ngọc Anh thấy chết không cứu còn có sự bất lực nhiều hơn.
Từ nhỏ Lại Diệp đã coi Lam Ngọc Thiên là hòn ngọc quý trên tay mà cưng nựng, ha mẹ con luân lạc tới tình trạng bị đuổi ra khỏi nhà họ Lam còn chưa tính, hiện tại con gái lại bị nhốt ở sở cảnh sát, bà lại hoàn toàn không biết nên làm cái gì.
“Nếu như bà muốn con gái mình không sao cả thì cầu xin cô ấy không có tác dụng gì đâu!”
Sau lưng bỗng nhiên vang lên một giọng nữ mềm nhẹ.
Lại Diệp quay đầu, thấy được một cô gái trẻ dáng người cao gầy xinh đẹp, mà mỗi khi giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất hơn người rất giống với tiểu thư con nhà giàu, cẩn thận nhìn lại thì thấy rất quen mắt, rất nhanh bà ta liền nghĩ ra là ai: “Cô là cô Lê sao?”
“Dì à, trước tiên dì đứng lên trước đã!” Lê Tuyết Trinh mỉm cười, tiến lên đỡ cánh tay bà ta.
Cô ta và Hoàng Trường Minh là chân trước chân sau đi tới sở cảnh sát xem xét, màn vừa rồi tự nhiên cô ta thấy rất rõ ràng, nhưng cũng không có tiến lên, từ đầu tới cuối vẫn ngồi trong xe xem kịch vui mà thôi, lúc này mới không nhanh không chậm mà đi tới.
Lai Diệp lúng túng đứng lên, phủi bụi trên người một cái, nhanh chóng sửa sang lại diện mạo của mình.
“Cô Lê Tuyết Trinh, cô có thể cứu con gái tôi sao?” Buổi chiều ngày hôm sau, ánh mặt trời tươi sáng.
Cuối cùng Lam Ngọc Anh cũng để khăn tắm vào trong vali, rồi cẩn thận kiểm tra lại xem có bỏ sót thứ gì không, sau đó thì kéo khóa kéo lên.