Chương
Lam Ngọc Anh chưa nói xong, thì một tiếng bạt tai “ba” hũng hãn vang lên.
Lực rất mạnh.
Không chỉ đau rát mà bên tại còn vang lên tiếng “ong ong”.
Người đàn ông cầm lên chiếc khăn bịt miệng dưới đất, rồi bịt miệng cô ấy lại, nghe thấy cô ấy “ư, ư” liên tục, tên lái xe ngồi đằng trước bực bội, quay đầu lại mắng vài câu: “Mẹ nó, bịt kín miệng cô ta lại! Còn nữa lấy mũ trùm che mặt cô ta lại”
Đồng thời khi vừa dứt lời, người đàn ông liền tiện tay lấy khăn lau xe để ở đằng sau, vo thành một nắm rồi thô bạo nhét vào miệng cô ấy, sau đó lấy vải trùm che mặt lại!
Lam Ngọc Anh toàn thân bị đè ở chỗ ngồi phía sau, không thể động đậy.
Trong tầm mắt đều là một màu đen như mực, thứ gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể cảm thấy chiếc xe chạy liên tục, nỗi sợ trong lòng càng ngày càng lớn, lần này cô ấy có thể xác định rằng, bản thân thực sự bị người khác bắt cóc.
Tuy rằng nhìn thấy việc này trên tin tức xã hội không ít, nhưng Lam Ngọc Anh luôn cho rằng chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra đối với mình, mà hiện tại lại đột nhiên xảy đến, đôi tay hoàn toàn run rẩy cứng đờ, ngay cả đôi môi cũng run lên. Không biết đã trôi quá bao lâu rồi, một tiếng, hai tiếng hoặc là khoảng thời gian dài hơn nữa.
Lam Ngọc Anh cảm thấy bọn họ cố ý đi vòng quanh, lúc bị người trên xe bắt lên, tay chân vì bị trói quá lâu mà tê dại, ngay cả đứng vững cũng cực kỳ khó khăn.
Vải trùm mặt được tháo ra.
Vì suốt thời gian bị bịt mắt, lúc tháo ra, ánh mắt cô ấy nheo lại vì chói khi nhìn thấy ánh sáng.
Sau khi trở lại bình thường, Lam Ngọc Anh nhìn xung quanh, phát hiện bản thân lúc này ở một nơi núi rừng hoang vắng, xung quanh dường như chẳng nhìn thấy ngôi nhà nào, cũng chẳng có bóng dáng cư dân, có lẽ đã bị đem tới vùng ngoại ô.bg-ssp-{height:px}
Cô ấy nhìn con đường xung quanh, trong lòng nghĩ nếu như bản thân liều mạng chạy chốn thì có bao nhiêu phần chăm tỷ lệ chạy thoát thành công.
Không đợi cô ấy nghĩ kỹ, trước mặt có một người đàn ông dáng người hơi thấp đi ra từ nhà kho, xem ra tướng mạo còn đáng sợ hơn những tên vẻ mặt đầy hung hãn bắt cô ấy đi, trên mũi có một vết sẹo uốn lượn, xem ra vô cùng dữ tợn, hơn nữa bên hông còn đeo một con dao.
Tên lùn này bước đến hỏi: “Đã đem người tới chưa?”
“Đã đem đến rồi!” Tên hung hãn đó gật đầu, nhổ ra cây tắm ngậm trong miệng ra, nói: “Ông chủ, ngài kiểm tra lại xem, lần này không thể bắt nhầm nữa!”
“Không sai, chính là cô tal” Tên lùn đó nghe vậy liền rút điện thoại ra, sau khi kiểm tra thì vô cùng vừa ý.
Sau đó, liền ra hiệu cho những tên đàn em đưa cô ấy vào trong nhà kho.
Lam Ngọc Anh giãy giụa trong vo vọng, không ngừng trấn tĩnh bản thân, lúc bọn họ đến kéo đi, cô ấy giả vờ bị liệt chân, cúi người xuống dùng khuỷu tay huých vào túi áo khiến điện thoại rơi ra, sau đó dùng mũi chân đá văng ra bụi cỏ.
Vì bụi có sự che chở của bụi cỏ, nên không bị phá hiện.
Cô ấy thật may mắn, đối phương lại bỏ qua điểm này, cũng không lục soát người cô ấy, lúc đi vào tiệm cà phê, vì trêu chọc nên Hoàng Trường Minh cố ý để chế độ im lặng, nếu không trên dọc đường có người gọi đến, thì điện thoại nhất định sẽ bị bọn họ ném đi.
Hiện tại, điều cầu nguyện duy nhất của Lam Ngọc Anh là, có thể dựa vào chức năng định vị điện thoại mà cứu bản thân.