Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

chương 747

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Hoàng Trường Minh nhìn anh ta, hơi bất ngờ, nhưng lúc này không thể quan tâm nhiều như vậy nữa: “Đã xem qua camera nhưng ở đây các hẻm rất sâu, chỗ cô ấy đứng lại là góc chết, nên chẳng có thông tin gì hữu ích cả”

Lê Hoài Lâm nghe vậy, cũng nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề, đồng thời cực kỳ thất vọng, vì nơi này là anh ra đưa ra, nếu không phải là anh ta muốn mượn sách, có lẽ hôm nay sẽ không mất liên lạc với Lam Ngọc Anh.

Hoàng Trường Minh quan sát xung quanh, đột nhiên liếc nhìn chiếc xe BMW đỗ gần đó.

Lúc vừa kiếm tra camera, anh ấy nhìn thấy, chiếc xe BMW này đỗ ở đâu từ đầu đến cuối, mà bên trong còn có camera hành trình /.

Anh ta đi đến phía trước, gọi theo số điện thoại chủ xe dán lên.

Điều may mắn là, chủ của chiếc BMW sống ở trên tầng, rất nhanh đã đi xuống.

Sau khi xem được hình ảnh của camera hành trình, điều lo lắng trong lòng Hoàng Trường Minh quả nhiên đã xảy ra, Ngọc Anh của anh ấy đã bị bắt cóc rồi!

Rõ ràng là có chủ mưu, camera đã chứng minh, lúc cô ấy đón xe thì có một chiếc xe cá nhân dừng bên cạnh cô ấy, hơn nữa biển số xe cũng bị che lại, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cô ấy đã bị bắt lên xe.

Trong ánh mắt Hoàng Trường Minh lúc này thật u ám, giống như lóe ra ngọn lửa phẫn nộ.

Chuông điện thoại vang lên, người gọi đến là Phan Duy, anh ta nghe máy: “Kết quả điều tra như thế nào!”

“Giám đốc Hoàng, đã tìm thấy định vị điện thoại của chị Lam rồi!” Phan Duy không dài dòng, lập tức kích động trả lời.

“Nhắn vị trí cho tôi!” Hoàng Trường Minh yết hầu khế động.

“Trường Minh, bác đi cùng cháu!” Lê Hoài Lâm nhanh chóng theo sau.

Trong lòng anh ta cảm thấy vô cùng hổ thẹn, luôn cho rằng vì sự cố mượn sách của mình mới hại đến Lam Ngọc Anh gặp phải tai nạn này, hơn nữa anh ta rất có cảm tình với Lam Ngọc Anh, rất muốn góp chút sức lực đi cứu cô ấy.bg-ssp-{height:px}

“Không!” Hoàng Trường Minh từ chối, lúc anh ta mở cửa, anh ta ngắt lời tiếp tục nói: “Bác Lê, cháu đến trước, bác giúp cháu báo cảnh sát, sau đó đem người đi qua đó!”

“Bác hiểu rồi!” Lê Hoài Lâm nghe vậy lập tức gập đầu: “Yên tâm đi, Trường Minh, Ngọc Anh sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”

“Cháu tuyệt đối sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện!” Hoàng Trường Minh nắm chặt tay lái. Âm thanh chuyển động bánh xe dưới đất, chiếc xe Landrover giống như mũi tên rời cung bắn ra.

Lúc này ở vùng ngoại ô sau khi Lam Ngọc Anh bị trói hai tay, hai chân bằng dây thừng ở trong nhà kho, ngồi bệt dưới đất, dựa vào tường bất động.

Cô ấy ngước nhìn lên đỉnh nóc nhà, độ cao ít nhất khoảng mét, hơn nữa cửa sổ lại ở vị trí rất cao, giống như gần kề mái hiên, mà bức tường bốn phía trơ trọi lại có nhiều nấm mốc.

Lam Ngọc Anh vốn dĩ khong thể nào thoát ra bằng cửa sổ, lối ra duy nhất chính là chiếc cửa sắt đang đóng chặt ở phía trước.

Mà hai người vừa nãy ở trong xe sẽ không để cô ấy trốn thoát, mà hiện tại cả thảy có người đàn ông càng khiến cho cô ấy không có hy vọng nào cả, tuyệt đối không có khả năng.

Lúc này, bọn chúng ngồi quanh cái bàn ở phía trước, những chai bia ngã đầy dưới đất, lúc tiếp tục uống.

Cô ấy đột nhiên cảm thấy, bọn họ đang đợi trời tối.

Quả nhiên, ở bên ngoài lúc mặt trời dần dần lặn xuống, tên lùn đó và đàn em hung hãn đột nhiên lần lượt đứng dậy, đi về phía cô ấy.

Lam Ngọc Anh lại rúc vào góc tường, chân tay đều đang run rẩy, đến nỗi thốt lên: “Các ngươi rốt cuộc muốn gi? Nếu muốn tiền, tôi có thể đưa cho các người!”

“Anh, xin các anh thương xót, thả tôi ra!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio