Chương
“Trường Minh sao rồi?”
Lê Hoài Lâm cùng cảnh sát chạy đến, khi ông ấy nhìn thấy một cảnh này thì hết hồn, vội vàng hỏi.
Giúp cô cởi dây ở sau tay, lấy khăn bịt ở miệng ra, liền nghiêng đầu kêu to: “Mau, gọi xe cứu thương!”
Lam Ngọc Anh quỳ trên mặt đất, cố hết sức ôm Hoàng Trường Minh vào trong lòng, lúc này cả người anh toàn là máu, giống như là cả người đều bị thương, giống như là ngâm mình ở trong thùng sơn đỏ.
“Hoàng Trường Minh, anh đừng có dọa em được không…
Lam Ngọc Anh nghẹn ngào nói, nước mắt ào ào rơi xuống. Hoàng Trường Minh mở to hai mắt, giơ tay muốn sờ, nhưng mà cũng không biết nên sờ chỗ nào, đau đến mặt mũi vặn vẹo.
Lam Ngọc Anh thấy anh cả người đều lạnh như băng, khóc rống hỏi: “Anh đau ở chỗ nào? Khó chịu chỗ nào? Nói cho em biết đi!”
Hoàng Trường Minh trông trả lời cô, mà vẫn cố gắng giơ tay, chậm rãi cởi âu phục ở trên người mình ra, sau đó khoác ở trên người cô, che đi chiếc váy bị rách ở trên người cô, sau đó khàn giọng nói ở bên tai cô hai chữ: “Đừng sợ”
Hành lang dài ở bên ngoài phòng phẫu thuật. Lúc này, màn đêm đã buông xuống, ánh đèn chiếu vào vách tường phản chiếu ra ánh sáng nhợt nhạt, Lam Ngọc Anh dựa lưng vào tường, ánh mắt không chớp mà nhìn chằm chằm vào mấy chữ lớn ở trên cánh cửa: “Phòng phẫu thuật, không có nhiệm vụ miễn vào.”
Trong nhà kho, cảnh sát rối rít ập vào, cũng bắt mấy tên tội phạm đang chạy trốn. Mà Hoàng Trường Minh ở trong ngực cô, sau khi nói xong hai chữ kia, cả người co rút một cái, miệng chảy đầy máu, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại. Lam Ngọc Anh cùng anh lên xe cứu thương, trên đường đi, cô nhìn hai bác sĩ đang cuống cuồng làm công tác sơ cứu cho anh.
Sau khi đến bệnh viện, trực tiếp đẩy vào phòng phẫu thuật.
Xương sườn thứ sáu và thứ chín bị gãy, một lượng máu lớn bị đè ép ở trong lồng ngực.
Lam Ngọc Anh run rẩy nhắm hai mắt lại.
Đừng sợ.bg-ssp-{height:px}
Giọng nói khàn khàn ấy vẫn còn văng vẳng bên tai cô. Lúc đó cả người anh toàn là máu, ngay cả thở thôi cũng khó khăn, nhưng mà vẫn mở miệng nói với cô.
Trong lòng Lam Ngọc Anh không ngừng lặp lại hai chữ đó, đừng sợ, anh sẽ không có chuyện gì đâu, nhất định sẽ không có chuyện gì!
Sau khi Lê Hoài Lâm sắp xếp người ở trong đồn cảnh sát xong, cũng quay lại phòng phẫu thuật, thấy trên người cô cũng dính nhiều máu, nhưng mà nhìn kỹ lại, phát hiện phía bên phải cổ cô có vết máu rất rõ ràng.
“Cô Ngọc Anh, cô cũng bị thương rồi!”
Lam Ngọc Anh nghe vậy, giơ tay sờ cổ một cái.
Là lúc đó mình nghĩ là Hoàng Trường Minh sắp tắt thở, cô không để ý đến nguy hiểm mà xông đến, mặc dù lúc đó đã chuyển hướng chú ý của gã đàn ông thấp bé, nhưng lưỡi dao vẫn cứa vào da cô, trong xe cứu thương, cả đường cô chỉ cúi đầu lo lắng cho Hoàng Trường Minh, cũng không để ý đến mấy thứ khác.
Lê Hoài Lâm thấy máu chảy không ngừng, không khỏi gấp rút nói tiếp: “Xem ra vết cắt khá là sâu, đừng đứng ở đây nữa, mau đi xử lý đi!”
“Không cần, tôi không sao hết!” Lam Ngọc Anh lắc đầu, rất kiên trì: “Tôi phải ở đây cùng anh ấy!”
Lê Hoài Lâm thấy vậy, cũng không có đi khuyên nữa mà gọi y tá đến xử lý qua.
“Cảm ơn.” Lam Ngọc Anh cảm ơn.
“Đừng có nói mấy lời khách sáo với tôi!” Lê Hoài Lâm xua xua tay, ngay sao đó còn nói: “Cảnh sát bên kia tôi cũng đã nói rồi, chờ sau khi Trường Minh phẫu thuật xong, sẽ bảo bọn họ đến tìm cô lập biên bản!”