Chương
“Cô bị điếc sao? Tôi bảo cô cút, không được chờ ở chỗ này nữa!” Hoàng Kiến Phong giận dữ gào lên, còn suýt đưa tay đẩy cô, liên tục lặp lại: “Cút ra ngoài cho tôi cút ra ngoài cho tôi!”
Lam Ngọc Anh giống như là không nghe thấy gì cả, quật cường tiến lên nhận lấy ánh mắt của Hoàng Kiến Phong, cắn răng nói từng chữ: “Không, cháu sẽ không đi!”
Hoàng Trường Minh ở đây, cô không thể rời đi! Cô phải chờ anh!
Lam Ngọc Anh đã quyết tâm, cho dù ông ấy có mắng như thế nào, dù có nói khó nghe như thế nào, cũng không sao cả.
Hoàng Kiến Phong càng tức giận, giống như là giây tiếp theo sẽ gọi người đuổi cô ra khỏi bệnh viện vậy, Lê Hoài Lâm thấy vậy, vội vàng tiến đến ngăn cản: “Anh Kiến Phong, có lời gì thì bình tĩnh nói, bây giờ mọi người ai cũng lo cho Trường Minh cả!”
“Trước hết cứ ngồi chờ ở chỗ này đi, đã vào được một lúc rồi, tin rằng Trường Minh sẽ không có chuyện gì cả!”
Lê Hoài Lâm vừa nói, vừa đỡ Hoàng Kiến Phong đến dãy ghế ở trước cửa phòng phẫu thuật, vợ Phạm Mỹ Lệ cũng ở bên cạnh nhỏ giọng khuyên.
Lam Ngọc Anh vẫn dựa lưng vào tường, duy trì tư thế kia, chỉ nhìn chằm chấm vào phòng phẫu thuật.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Hành lang dần trở nên yên tĩnh, nhưng trong lòng của mỗi người đều treo lơ lửng ở trên không trung vậy.
Không biết đã qua bao lâu, bỗng nhiên phía xa xa truyền đến âm thanh của giày cao gót gõ trên mặt đất, từ xa đến gần, rất nhanh đã dừng lại trước cửa phòng phẫu thuật.
Lam Ngọc Anh nghe tiếng, nhìn thấy Lê Tuyết Trinh đang vội vã chạy đến.
Bởi vì cô ta đang đi giày cao gót nên nhìn thân hình cô ta càng cao hơn một ít, cô ta chạy về phía Lê Hoài Lâm: “Bố!”
“Tuyết Trinh? Tại sao con cũng tới?” Lê Hoài Lâm sau khi thấy con gái thì có chút kinh ngạc.bg-ssp-{height:px}
“Bố, làm sao con có thể không đến được, trong điện thoại bố nói Trường Minh đang ở trong bệnh viện, con liền lập tức lái xe từ nhà tới đây!” Lê Tuyết Trinh nhanh chóng trở lời.
Thật ra là Nguyễn Hồng Mai nhìn chồng mới chạng vạng tối đã rời khỏi nhà, một mực chậm chạp không trở lại cho nên đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại truy hỏi, cuối cùng lúc Lê Hoài Lâm vừa mới tới bệnh viện, để tránh vợ tiếp tục hiểu lầm, cho nên nói Trường Minh đang ở trong bệnh viện nên ông ấy không đi được, Lê Tuyết Trinh đang ở bên cạnh cũng nghe rõ ràng.
Lê Tuyết Trinh nghiêng đầu, nhìn về phía Lam Ngọc Anh: “Tại sao cô lại ở chỗ này?”
Lam Ngọc Anh khẽ cau mày.
Giọng điệu kinh ngạc trong câu nói của Lê Tuyết Trinh thật ra thì rất bình thường, chẳng qua là vô hình khiến cô cảm thấy tựa hồ không hề đơn giản như vậy, bởi vì ánh mắt của đối phương nhìn mình đầy bất ngờ, giống như lúc này cô khôngnên xuất hiện ở nơi này vậy.
Lam Ngọc Anh không cẩn thận suy nghĩ kỹ, bởi vì lúc này trong lòng đều là an nguy của Hoàng Trường Minh.
Lê Hoài Lâm biết thân phận nhạy cảm của nhà mẹ cô, cho nên kéo con gái đi tới bên Hoàng Kiến Phong: “Đi an ủi bác Phong của con một chút đi!” Lê Tuyết Trinh bị đẩy đi, không nói thêm gì nữa, thuận thế ngồi xuống ghế.
“Tuyết Trinh, đứa bé ngoan, cháu cũng tới rồi!” Hoàng Kiến Phong mở mắt ra, thở dài nói.
“Bác Phong, Trường Minh nhất định sẽ không có chuyện gì, bác đừng lo lắng!” Lê Tuyết Trinh dịu dàng mở miệng.
“Ừ!” Hoàng Kiến Phong gật đầu một cái.
Lam Ngọc Anh lại không có tâm tư so đo, hai tay nắm lấy nhau thật chặt yên lặng cầu nguyện. Cuối cùng cửa phòng giải phẫu cũng mở ra. Bác sĩ trông coi từ bên trong đi ra liền bị bọn họ vây quanh.
“Bác sĩ, tình huống như thế nào rồi?”