Chương
Hai đầu lông mày đang ngập tràn cảm giác lo lắng của Hoàng Trường Minh cũng giãn ra, nhưng vẫn không hoàn toàn thả lỏng, ánh mắt liếc nhìn về phía chiếc vali bên cạnh chân: “Vậy thì tại sao em lại rời khỏi bệnh viện, còn vali hành lý này là như thế nào đây!”
Khi anh nghe thấy lời của con trai, vừa mở cửa bước vào thì thấy cô ngồi xổm ở đó kéo theo một chiếc vali lớn, trước đây cũng từng có cảnh tượng tương tự nên trong lòng anh cảm thấy hoảng sợ.
Lam Ngọc Anh cúi đầu nhìn theo ánh mắt của anh, lắc đầu bật cười.
“Anh chẳng nhìn kỹ gì cả, chiếc vali hành lý này đầu phải là của em chứ, chẳng phải nó là của anh sao.”
Nghe thấy cô nói như vậy, Hoàng Trường Minh mới hơi nhưởng hàng lông mày rậm lên. Sau khi nhìn kỹ đó thật sự không phải là vali của cô, lúc này tâm trạng rối ren ban nãy của anh mới không còn nữa.
Lam Ngọc Anh nhẹ nhàng giải thích lý do cho anh biết: “Anh phải nằm viện ít nhất một khoảng thời gian, dù sao thì cũ hải thu dọn một số đồ lót để thay đổi và những vật dụng cần thiết hàng ngày, vừa nãy em đang thu xếp lại!”
Về phần tại sao cô lại rời khỏi bệnh viện, điều này quả thực cũng có liên quan đến Hoàng Kiến Phong.
Khi đó cảm xúc của Hoàng Kiến Phong có chút kích động, lồng ngực phập phồng kịch liệt, hơn nữa sau khi trải qua sự giày vò của ca phẫu thuật đêm qua, bất kể là về thể xác hay là về tinh thần thì cô đều có chút không chịu đựng nổi, cô không muốn tiếp tục xảy ra xung đột vào lúc đó, hơn nữa với tư cách là một người bố thì đến thăm con trai mình cũng là lẽ thường. Vậy nên cô tạm thời rời khỏi đó.
Hoàng Trường Minh hoàn toàn thở phào yên tâm khi nghe thấy vậy.
Anh không nói gì thêm nữa, bàn tay đang ôm lấy vai cô chợt kéo cô vào lòng, cánh môi mỏng đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ nhàng.
Lam Ngọc Anh cũng cố gắng thả lỏng người để tránh đụng vào vết thương trên cơ thể của anh.
Hai người im lặng âu yếm nhau một hồi, một lúc sau cô như nghĩ đến điều gì đó, lập tức ngẩng đầu lên nói: “À đúng rồi, vừa nãy em quên không nói, em không chỉ ở bên anh mà còn ở bên con trai nữa!”bg-ssp-{height:px}
Khóe môi của Hoàng Trường Minh giật giật. Đúng là phá tan bầu không khí mà!
Lam Ngọc Anh nghĩ tới điều gì đó, cô nhíu mày hỏi: “Hoàng Trường Minh, anh rời khỏi bệnh viện như thế này thật sự không sao chứ?”
“Không sao đâu, vẫn còn cô Thảo ở đó mà” Hoàng Trường Minh lười biếng kéo môi.
“Vậy thì bây giờ chúng ta mau quay lại đó đi!” Vừa dứt lời, Lam Ngọc Anh giãy giụa muốn thoát ra khỏi lồng ngực của anh.
“Đêm nay anh không muốn quay lại đó nữa!” Hoàng Trường Minh đè cô lại, trầm giọng nói.
“..” Lam Ngọc Anh mở to hai mắt, cô không ngờ rằng anh sẽ cứng đầu như vậy!
Ngay lúc cô mở miệng định nói không đồng ý, anh đã nói trước: “Chỉ một đêm thôi, không sao đâu, sáng mai lại quay lại.”
Cuối cùng, dưới sự khăng khăng của anh, Lam Ngọc Anh đành phải gật đầu và nói: “Thôi được.
Bên phía bệnh viện tạm thời có cô Thảo quản lý, nhưng vẫn phải hỏi ý kiến của bác sĩ trưởng ở chỗ đó, quả nên bác sĩ kiên quyết không đồng ý, nhưng gặp phải bệnh nhân không hợp tác thì bác sĩ cũng đành phải bó tay.
Sau khi Lam Ngọc Anh trở về từ bệnh viện, cô đã bắt đầu hầm canh gà, sau đó nhờ thím Lý canh lửa một lúc lâu, đúng lúc có thể uống được rồi.
Sau khi nhìn thấy bố mình bị thương, bánh bao nhỏ cũng ngoan ngoãn nằm trên giường và thổi canh trong bát cho anh, tuy nhiên nhân lúc hai người bọn họ đều không chú ý, cậu bé vùi mặt vào trong bát, sau đó lén lút thè lưỡi liếm hai miếng.
Sau khi giải quyết xong bữa tối, dưới sự đích thân dẫn dắt về nhà của Hoàng Thanh Thảo, vị bác sĩ trưởng bị Hoàng Trường Minh làm cho đau đầu đã mang tất cả những loại thuốc mà buổi tối anh phải uống đến cho anh, sau đó mới rời đi.