Chương
“Ừ. Hoàng Trường Minh bình tĩnh đáp lại.
Phan Duy lại lập tức gật đầu ra hiệu với cô, Lam Ngọc Anh vội vàng nói: “Trợ lý Duy đi thong thả!”
Sau khi nhìn theo bóng dáng Phan Duy rời khỏi phòng bệnh, cô lại xiên những miếng hoa quả còn sót lại trên đĩa, tiếp tục đưa lên đôi môi mỏng của anh.
Sau khi Hoàng Trường Minh ăn vào trong miệng, bởi vì quá nhiều nên hai má phồng lên, quai hàm phình to ra, anh cũng không nhai ngay mà nhìn chằm chằm cô và đột nhiên hỏi: “Vừa nãy em cứ nhìn chằm chằm vào Phan Duy làm gì?”
Trong lòng Lam Ngọc Anh cảm thấy kinh ngạc.
Người đàn ông này!
Vừa rồi cô chỉ thấy trong suốt quá trình anh và Phan Duy bàn bạc công việc, giọng điệu nghiêm túc mà lại sắc bén, cả quá trình đó cô cũng chỉ chen vào một câu, nhưng không ngờ anh lại bị phân tâm mà để ý đến hành động nhỏ của cô.
Lam Ngọc Anh cũng không hề phủ nhận, cô chỉ nở nụ cười và nói thật với anh: “Em chỉ đột nhiên nhớ tới trước đây người nào đó mất trí nhớ, hình như còn ghen với cả Trợ lý Duy nữa đấy!”
“Anh không nhớ rõ.” Hoàng Trường Minh mất tự nhiên kéo môi.
“Thật sao?” Lam Ngọc Anh nghe thấy anh nói vậy thì cúi đầu, ánh mắt vừa vặn nhìn thấy chiếc chìa khóa nhỏ trên cổ đang rủ xuống.
Những mảnh ánh sáng khúc xạ vào trong mắt cô, cô chống tay lên cắm, tựa như đang nghiêm túc suy nghĩ điều gì đó, sau đó không nhanh không chậm ngẩng đầu lên, cố ý khiến cho giọng điệu chậm lại: “Vậy anh có nhớ hay không, lúc ở vùng nông thôn có người đã từng nhặt sợi dây chuyền này về cho em, lại còn hung dữ chửi mình là đồ S đàn ông tệ bạc nữa?
Sắc mặt của Hoàng Trường Minh đột nhiên cứng đờ. Có chuyện như vậy sao?bg-ssp-{height:px}
Anh hồi tưởng lại một cách chi tiết, có vẻ như chuyện như thế này đã thực sự xảy ra.
Vào thời điểm khi anh nói ra điều này ở vùng nông thôn, Lam Ngọc Anh vẫn nghĩ rằng nếu một ngày sau khi anh khôi phục lại trí nhớ của mình và phát hiện ra, không biết là anh sẽ biểu lộ tuyệt vời như thế nào.
Bây giờ nhìn sắc mặt anh giống như chiếc đèn kéo quân, khóe miệng cô cười chúm chím nhưng vẫn cố ý hỏi câu cuối cùng: “Hoàng Trường Minh, anh không nhớ chuyện này sao?”
Hoàng Trường Minh làm sao có thể thừa nhận được, anh khế họ một tiếng, xụi lơ trên chiếc gối rồi cứng rắn nói: “Anh đột nhiên cảm thấy buồn ngủ rồi, anh muốn ngủ”
Dứt lời, đôi mắt anh nhằm chặt lại rồi chìm vào tĩnh mich.
Lam Ngọc Anh nén tiếng cười “hì hì” xuống, cô không vạch trần anh nữa, củi người đắp chăn bông cẩn thận cho anh.
Máy lạnh trong phòng bệnh mở vừa phải, nếu bị cảm lạnh thì sẽ không hay. Lam Ngọc Anh không ngồi trên ghế nữa, đúng lúc cô định đến văn phòng của bác sĩ điều trị chính cho Hoàng Trường Minh có chút chuyện, cô muốn hỏi thăm bác sĩ một chút về một số thực phẩm bổ sung.
Trong văn phòng bác sĩ còn có những người khác, vì vậy Lam Ngọc Anh đã đợi một lúc.
Khi quay lại lần nữa, cô thấy có rất nhiều người trong phòng bệnh. Chính xác mà nói là có rất nhiều y tá.
Lam Ngọc Anh đã nghĩ rằng đó là một cuộc kiểm tra sức khỏe định kỳ, nhưng rồi cô đã ngửi thấy có mùi gì đó không ổn.
Hoàng Trường Minh mới phút trước còn bảo rằng muốn ngủ mà lúc này đây, anh đã dựa lưng vào thành giường bệnh, ánh mắt anh sâu thăm thẳm như chiếc giếng cổ. Hai bên giường trái phải nơi anh nằm đều là những y tá trẻ tuổi san sát nhau, mỗi người đều đang cầm một cuốn sổ nhưng mắt vẫn dán chặt vào anh.