Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

chương 770

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

“Ngọc Anh, có phải là em muốn không?” Đột nhiên, một giọng nói trầm ổn truyền ra từ trên đỉnh đầu cô, hẹp ba thước, thô ráp bảy thước.

Lam Ngọc Anh hô hấp run lên, bối rối lắc đầu: “Em không có.”

Lam Ngọc Anh cũng không biết phải đặt mắt mình vào đâu nữa bởi vì vừa rồi anh đã nói trúng tim đen của cô rồi. Trong khoảnh khắc vừa rồi, trong đầu cô thực sự đã lóe lên rất nhiều hình ảnh cùng với anh, nhưng không ngờ lại bị anh nhìn thấu.

Lam Ngọc Anh mắt đột nhiên mở to bởi vì Hoàng Trường Minh cứ thế nắm lấy tay cô đưa thẳng xuống dưới.

Sau khi cảm nhận được sự thay đổi, lần này không phải chỉ cô muốn mà rõ ràng là anh cũng muốn.

Một tia lí trí lóe lên trong đầu Lam Ngọc Anh: “Cơ thể anh hiện giờ không được khỏe.”

“Không sao” Khi Hoàng Trường Minh bĩu môi, tay phải dùng sức kéo cô ngồi lên trên chân mình, sau đó nói thầm bên tại cô: “Giao cho em!

Lam Ngọc Anh mở miệng muốn lên tiếng phản đối nhưng lại bị anh trực tiếp chặn lại.

Nhiệt độ bên trong phòng tắm ngày càng cao, lông mày của cô cũng dần dần đỏ lên.

Khi ý thức cô đang mơ mơ màng màng, không thể nghĩ thêm được điều gì, chiếc quần đùi kia thật là không mấy hiệu quả. Đột nhiên có một âm thanh mơ hồ từ cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Lam Ngọc Anh thoáng luống cuống: “Làm sao bây giờ

Hoàng Trường Minh, anh nghe thử xem, hình như có người vào.” rõ

Tiếng bước chân kia chỉ cách chiếc ván cửa, đặc biệt ràng.

“Xuỵt, đừng lên tiếng” Hoàng Trường Minh hôn lên miệng cô.bg-ssp-{height:px}

“Thật kỳ quái, ngươi chạy đi đâu rồi? Đến lúc truyền thuốc rồi” Tiếng bước chân dường như đi quanh phòng bệnh một vòng, sau đó càng ngày càng gần, tựa như đã tới cửa phòng tắm.

“Cốc cốc cốc!”

Ngay sau đó, một câu hỏi được truyền đến: “Anh Trường Minh, cô Ngọc Anh, có ai bên trong không?”. Lam Ngọc Anh bị Hoàng Trường Minh chặn môi, không dám phát ra tiếng.

Giữ một tư thế không dám nhúc nhích, ngay cả ngón chân cũng cứng đờ, thật giống như những người yêu nhau trong vụng trộm

May mà cô đã khóa cửa lại khi lau người cho anh, nếu không lỡ như người ta phát hiện ra bên trong có người đang làm chuyện đáng xấu hổ như vậy thì chắc cô cũng đã đập đầu vào bức tường lát gạch men này mất.

Chủ nhân của giọng nói này là ý tá trưởng, dường như gõ cửa một hồi lâu thấy không có phản ứng gì, nghĩ bên trong không có người nên đã nhanh chóng rời đi.

Có tiếng đóng cửa, Lam Ngọc Anh thở ra một hơi dài từ lồng ngực, không khỏi bị kích thích. Lam Ngọc Anh chưa kịp ổn định tâm lý, Hoàng Trường Minh đã nắm lấy eo cô, nói: “Tiếp tục nào”

Cảm xúc mãnh liệt hoàn tất.

Lam Ngọc Anh đỡ Hoàng Trường Minh ra khỏi phòng tắm.

Giống như mọi lần, so với áo bệnh viện của anh, quần áo của cô trông nhăn nhúm, sắc mặt cô ửng hồng nhưng đôi mắt như ánh lên như dòng nước mùa xuân, mí mắt vẫn có chút đỏ.

Khi nghĩ đến những gì hai người họ đã làm trong đó vừa rồi, cô ngượng ngùng không thôi.

Cô đã không kiểm soát được nó, ý thức bạc nhược yếu kém của cô đã bị anh khống chế.

Ngay khi Lam Ngọc Anh đỡ Hoàng Trường Minh trở lại giường bệnh, cánh cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra khiến cô la to lên một tiếng, có lẽ vì vừa làm điều trái với lương tâm mình. Toàn bộ tấm lưng cô đều bị kéo căng ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio