Chương
“Vâng” Cô nhẹ nhàng trả lời.
Hoàng Trường Minh chau mày không nói thêm gì cả. Anh phát hiện ra cô đã không còn tỏ vẻ lo lắng như là ngày hôm qua nữa. Thay vào đó, tâm trạng cô lúc này trông có vẻ lại cực kỳ tốt là đằng khác!
Ra khỏi phòng bệnh, thím Lý cầm lấy đồ đạc đi ở phía trước. Lam Ngọc Anh và Hoàng Trường Minh nằm tay Đậu Đậu bước theo sau. Lúc thang máy dần đóng lại, hình ảnh cuối cùng có thể nhìn thấy chính là hai người bọn họ cùng mỉm cười nhìn vào đứa con của mình.
“Được rồi! Cô từ bỏ đi!”
Ở trạm y tá, những người đồng nghiệp vỗ vỗ vào bờ vai nữ y tá tóc ngắn rồi nói lời an ủi: “Vừa rồi cô không nhìn thấy à? Hình ảnh cả gia đình ba người nhà đó thật là ấm áp biết bao nhiêu! Đúng là chỗ nào cũng có cẩu lương mà!”
Nữ y tá tóc ngắn bụm miệng lại. Cô ta cầm lấy hai hộp thuốc ở bên cạnh, ẩm ức chạy ra ngoài.
Ở bên ngoài khu nội trú của bệnh viện, chú Lý giúp thím Lý mang đồ đạc đặt vào cốp ở đuôi xe. Lam Ngọc Anh ôm lấy Đậu Đậu ngồi vào ghế an toàn phía bên kia. Còn dáng người cao lớn của Hoàng Trường Minh thì đứng sừng sững ở phía trước chiếc MercedesBenz.
“Anh Trường Minh!”
Đột nhiên, phía sau vang lên một giọng nói.
Hoàng Trường Minh chau mày quay đầu lại nhìn rồi trầm giọng nói: “Cô gọi ai?”
“Tất nhiên là gọi anh rồi!” Nữ y tá tóc ngắn vặn vẹo tay. Cô ta nũng nĩu, thẹn thùng đưa hộp thuốc ra: “Anh Trường Minh à! Đây là thuốc kháng viêm nhập khẩu đó! Nó rất tốt cho việc phục hồi vết thương trên tay của anh! Anh cầm lấy đi! Cứ xem như là tấm lòng của em nhé! Anh hiểu là được rồi! Em cực kỳ ngưỡng mộ anh đó! Nếu có thể, chúng ta kết bạn facebook với nhau nhé! Hoặc là anh cho em tấm danh thiếp thôi cũng được a!”
Đối phương nhìn anh bằng một ánh mắt tràn đầy tình ý. Đối với một người nhạy bén như Hoàng Trường Minh mà nói, làm sao anh có thể không nhận điều này được cơ chứ! Hơn nữa, anh cũng đã nhìn thấy ánh mắt đó quá nhiều lần rồi.bg-ssp-{height:px}
Hoàng Trường Minh nhận lấy hộp thuốc.
Nhưng ngay lập tức, anh không để cho nữ y tá kia vui mừng lấy một giây, mà ném thẳng vào thùng rác ở phía bên cạnh. Sau đó, anh lạnh nhạt nói: “Tôi không cần thuốc, cũng không có hứng thú với việc nhận em gái!”
Chiếc xe MercedesBenz màu đen phóng đi trước mặt cô. Không những thế, nó còn cổ ý để lại một làn khói xe ô tô và bụi bay mù mịt.
Cứ nghĩ rằng người đàn ông xuất sắc như vậy thì tính tình sẽ rất hòa nhã cơ! Ai ngờ… Nữ y tá tóc ngắn đơ người hai giây. Sau đó, cô ta bực bội dậm chân quát: “Cái gì chứ! Đồ xấu tính! Ai mà thèm thích chứ!”
Lúc hoàng hôn ráng chiều đỏ rực như hoa hồng.
Chú Lý dừng xe trước cửa tòa nhà của Tập đoàn Hoàng Oanh, sau khi Lam Ngọc Anh xuống xe xách hộp cơm giữ nhiệt bước vào trong.
Không cần phải hỏi han, một nữ nhân viên xinh đẹp bước tới đón tiếp cô tại quầy lễ tân, trực tiếp dẫn cô đến tận thang máy riêng, sau đó mọi việc diễn ra suôn sẻ không hề có trở ngại gì.
Thời điểm này đã sắp hết giờ làm việc nên rất nhiều nhân viên đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về từ lâu, nhưng cũng có rất nhiều người vẫn tiếp tục ở lại tăng ca.
Trên tầng cao nhất cũng như vậy, còn có thể nhìn thấy người qua lại trong văn phòng làm việc của thư ký, nhưng không giống như lần trước nhiều người đang chụm đầu vào nhau rồi bàn tán sôi nổi, khi nhìn thấy cô lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt, tiếp tục làm công việc đang còn dang dở trong tay.
Hơn nữa khi gặp mặt đều sẽ chào một tiếng “cô Ngọc Anh”.
Chắc hẳn không chỉ là vì chuyện lần trước mà dường như có người đã cố tình dặn dò.