Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

chương 802

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Khi cánh cửa chống trộm đóng lại, tiếng bước chân vừa ổn định lại vừa quen thuộc vang lên càng ngày càng gần, Lam Ngọc Anh cố ý làm bộ như không nhìn thấy, cô hơi quay người sang một bên và cúi thấp đầu xuống, cũng không chủ động nhìn.

Cho đến tận khi đôi chân dài đứng thẳng tắp ngay bên cạnh, lúc này cô mới miễn cưỡng liếc khóe mắt nhìn sang. Khi nhìn thấy ống quần của anh trở nên sậm màu do ngấm nước, cô không nhịn được mà ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện cả người anh đều ướt đẫm nước mưa, thậm chí còn không mặc áo khoác ngoài của bộ tây trang, trên người chỉ có một chiếc áo sơ mi trắng mỏng. Lúc này tất cả đều dính vào thân, hơn nữa mái tóc ngắn trên trán vẫn đang nhỏ nước xuống.

Lam Ngọc Anh đã quên mất việc mình phải kiên quyết không được chú ý đến anh, cô lập tức đứng dậy từ trên ghế sô pha.

Cô chưa kịp suy nghĩ gì mà nâng hai tay lên, lau những giọt nước trên gương mặt của anh, cảm thấy cực kỳ đau lòng: “Hoàng Trường Minh, sao anh lại bị dầm nước mưa thành ra thế này? Bên ngoài mưa to như vậy, anh cũng không biết cầm theo ô để che hay sao?”

“Anh đi vội quá nên không chú ý” Hoàng Trường Minh kéo khóe môi giải thích. Khi nghe những lời anh nói xong, Lam Ngọc Anh càng cảm thấy đau lòng hơn.

Trần Phong Sinh đưa một chiếc khăn tắm qua, còn không quên nhắc anh: “Mau lau qua trước đi! Đêm hôm khuya khoắt như vậy, bên ngoài còn đang đổ mưa to, vậy mà còn nhất quyết chạy đến đây, anh nhìn một chút xem, trên người anh chẳng có chỗ nào là không ướt cả”

Lam Ngọc Anh cắn môi, trong ánh mắt nhìn anh tràn ngập sự lo lắng.

“Thím Lý nói với anh rằng đêm nay em sẽ không về.” Hoàng Trường Minh cầm lấy khăn tắm lau qua loa mấy cái trên người, nhíu chăm chú nhìn cô và nói với dáng vẻ phục tùng: “Anh biết em vẫn còn tức giận, nhưng như vậy sao được, anh không yên tâm! Hơn nữa em ở bên ngoài, làm sao anh có thể ngủ được, Đậu Đậu cũng đang chờ em ở nhà đấy!”

Dừng lại một chút, anh tiến lên phía trước một chút, sau đó sát lại gần bên tai cô: “Ngọc Anh, về nhà với anh đi, anh sẽ tiếp tục ngủ trong phòng làm việc”

Lam Ngọc Anh ngẩng đầu, cô nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm kia lúc này đây lại dịu dàng long lanh rất giống với bánh bao nhỏ, dưới ánh sáng lại càng tăng thêm một chút đáng thương.

Trái tim vốn dĩ đã không thể nào kiên định của cô lại bắt đầu lung lay.

“Ngọc Anh, tối nay cậu có muốn ở lại nữa không?” Trương Tiểu Du ở bên cạnh cười hỏi.bg-ssp-{height:px}

Lam Ngọc Anh siết chặt ngón tay, khi cô nhìn thấy nước mưa chảy xuống theo tóc mai của anh, cuối cùng cũng không thể chịu được mà lắc đầu: “À, không ở lại nữa.” Hoàng Trường Minh và Trần Phong Sinh đều khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Người đầu tiên thì cuối cùng cũng có thể đưa người phụ nữ của mình về nhà, còn người thứ hai thì cuối cùng cũng không phải rời xa người phụ nữ của mình. Hoàng Trường Minh nắm lấy tay của cô, nói bằng giọng cảm kích: “Cô Tiểu Du, làm phiền cô rồi, hôm nào tôi sẽ làm chủ!”

“Tôi và Ngọc Anh là bạn thân của nhau, Tổng giám đốc Minh, anh không cần phải khách sáo như vậy với tôi đâu!” Trương Tiểu Du xua tay, trước đây, nhờ có quan hệ với Lam Ngọc Anh mà Hoàng Trường Minh đã từng giúp đỡ cô ấy không ít.

“Vậy chúng tôi đi trước đây, Phong Sinh, hai người nghỉ ngơi sớm đi nhé!”

Hoàng Trường Minh nói xong, dắt tay cô đi ra chỗ cửa.

Khi cánh cửa chống trộm sắp đóng lại, Trần Phong Sinh mới lén lút giơ một ngón tay cái lên về phía anh.

Hoàng Trường Minh bình tĩnh nhướng mày.

Mưa vẫn không có dấu hiệu sắp tạnh, vẫn còn nặng hạt như trước, dọc đường đi, hai người không có gì để nói, chỉ có chiếc cần gạt nước phía trước vẫn quét sang trái rồi lại sang phải.

Vào biệt thự, bánh bao nhỏ đã được thím Lý dỗ lên giường ngủ, Lam Ngọc Anh quay đầu lại nói với anh: “Cởi hết quần áo ướt ra, anh mau đi vào trong đó tắm nước nóng đi!”

Hoàng Trường Minh gật đầu.

Hơn mười phút đồng hồ sau, anh quấn khăn tắm bước ra. Lam Ngọc Anh định đi vào trong đi lấy quần áo ướt ra ném vào trong máy giặt, khi đối mặt với anh, cô nhìn thấy anh hắt xì hơi một cái thật to, hàng lông mày của cũng nhíu lại, trông không hề thoải mái chút nào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio