Chương
Lê Hoài Lâm nói một tiếng cảm ơn, hương thơm của cafe xộc vào mũi ông ấy, ông ấy bưng ly lên nhấp một ngụm, nếm được mùi mạch nha trong cafe, Lê Hoài Lâm hơi khựng lại một chút, vị giác của ông ấy như bị ly cafe này đánh thức, sau đó trái tim ông ấy cũng rung động.
Lam Ngọc Anh để ý đến sự thay đổi của Lê Hoài Lâm, cô hỏi ông ấy: “Ông Lâm, ông sao thế?”
“Không có gì.” Lê Hoài Lâm giấu đi những cảm xúc trong mắt, lắc đầu cười nói: “Cafe rất thơm ngon!”
Lam Ngọc Anh cũng cười lại.
“Hôm nay tôi tới đây để trả sách” Lê Hoài Lâm đặt ly xuống, lấy một túi giấy ra khỏi lồng ngực, trong túi giấy là quyển sách tiếng Đức đó.”
“À!” Lam Ngọc Anh hiểu ra, vội vàng nói: “Thật ra ông không cần phiền phức thế đấu, ông không cần tự tới đây cũng được mà!”
“Không phiền đâu! Thật ra cũng là do lần trước lúc mượn sách có mấy chuyện không được vui vẻ lắm, tôi sợ hẹn cô ra nữa thì không ổn, hơn nữa tôi cũng sợ vợ tôi nghĩ nhiều nên đành tới thẳng nhà đưa cho cô luôn!” Khi Lê Hoài Lâm nhắc tới vợ mình thì hơi khựng lại một chút, ông ấy không giấu được sự xấu hổ và áy náy.
Lam Ngọc Anh gật đầu, cũng không để ý nhiều đến chuyện này.
Lam Ngọc Anh thấy ông ấy cầm sách ra, vuốt phẳng bìa và góc sách, nhìn ông ấy có vẻ không muốn trả lại sách lắm, cô đành mở miệng: “Ông Lâm, nếu ông còn muốn xem tiếp thì ông có thể lấy về nhà xem, mấy ngày nữa rồi trả cũng được ạ!”
“Được rồi, xem nhiều hơn nữa cũng không phải là của tôi mà!” Lê Hoài Lâm đưa cho cô.
“Xin lỗi ông” Lam Ngọc Anh nhận lấy quyển sách nhưng vẫn còn băn khoăn trong lòng: “Tôi biết ông rất thích quyển sách này nhưng giờ không mua được nữa, tôi lại không thể tặng ông được, thật ra quyển sách này cũng rất quan trọng với tôi nên tôi không thể tặng thứ tôi thích được.
“Cô Ngọc Anh, cô suy nghĩ nhiều rồi, tôi không có ý gì đâu.” Lê Hoài Lâm nghe thế thì vội vàng xua tay giải thích: “Vốn dĩ trong nước đã rất khó tìm được quyển sách này, tôi có thể mượn cô để đọc là tôi hài lòng lắm rồi, thật ra tôi cũng chỉ muốn hồi tưởng quá khứ chút thôi!”bg-ssp-{height:px}
Lê Hoài Lâm ngẩng đầu, thấy Lam Ngọc Anh ngồi đối diện đang cúi đầu nhìn cuốn sách trong tay mình.
Không biết có phải vì tâm trạng của mình đang hơi bất ổn không mà Lê Hoài Lâm hơi hoảng hốt, ánh mắt của ông ấy cũng dần chìm vào những ngày xa xưa, hình như Lê Hoài Lâm có thể thấy được người con gái trẻ tuổi trong trí nhớ của mình.
Những ngày tháng ông muốn sang Đức để học, cực kỳ cố gắng, ngày nào cũng phải đối mặt với tiếng Đức phiền phức, lúc nào cô ấy cũng sẽ yên lặng ngồi bên cạnh Lê Hoài Lâm, tuy rằng cô ấy chẳng hiểu gì cả nhưng vẫn ngồi bên cạnh học cùng ông ấy, đôi lúc hai người cũng sẽ thảo luận vài câu.
Sau đó Lê Hoài Lâm đi du học, hàng năm chỉ về được hai lần, hơn nữa lúc nào thời gian trở về cũng rất ngắn ngủi, vì vậy thời gian hai người bên nhau ít ỏi đến đáng thương, nhưng cô ấy cũng không sợ gì cả, cô ấy tình nguyện đợi Lê Hoài Lâm. Hôm đó ở sân bay, Lê Hoài Lâm mới nhận ra ông ấy cực kỳ không muốn đi, Lê Hoài Lâm tặng cô ấy một quyển sách tiếng Đức, mong cô ấy nhìn vật nhớ người.
“Hoài Lâm, sao anh lại thở dài?”
Cô gái trẻ tuổi ôm sách, ngẩng đầu hỏi Lê Hoài Lâm. Lê Hoài Lâm cúi đầu nhìn gương mặt xinh đẹp trước mặt mình, không nhịn được kéo cô ấy lại, thở dài bên tay cô ấy: “Xưa nay không biết tương tư. Mới biết tương tư, lại sợ tương tư”
Cô gái trẻ hiểu lời ông ấy nói, gương mặt đỏ bừng, nhưng trong mắt cô ấy lấp lánh những giọt nước mắt.
Tiếng loa ở sân bay vang lên, Lê Hoài Lâm phải mang hành lý rời khỏi đó, cuối cùng ông ấy quay đầu, nhìn cô gái trẻ đứng giữa sân bay người qua kẻ lại, đôi mắt và mũi cô ấy đều đỏ lên, ánh mắt của cô ấy nhìn Lê Hoài Lâm tràn đầy bất đắc dĩ.
Lê Hoài Lâm lại bưng ly cafe lên.
Cafe hơi nguội rồi, không có hơi nước bốc lên nữa, nhưng viền mắt Lê Hoài Lâm lại nong nóng, ông ấy vô thức khàn giọng nói: ” Xưa nay không biết tương tư. Mới biết tương tư, lại sợ tương tư”
Lam Ngọc Anh hơi ngẩn người.