Chương
Cô trước giờ chưa từng biết đến những chuyện này, chẳng trách mà trước năm tám tuổi cô từng có một tuổi thơ ấm êm hạnh phúc, thế nhưng hạnh phúc ấy cũng mất đi sau khoảnh khắc mẹ nhảy lầu.
“Bố không biết người đàn ông đó là ai, nhưng bố biết, mẹ con từ đầu đến cuối vẫn không quên được ông ta, cho tới tận giây phút hấp hối cuối cùng.” Lam Khải Dương ngừng lại một lát, ông trầm giọng hỏi: “Chắc con vẫn luôn nghĩ rằng, mẹ con là vì mối quan hệ của bố và người thứ ba nên mới không chịu nổi mà tự sát đúng không?”
Lam Ngọc Anh mím chặt môi, cũng không phủ nhận. Bởi vì chỉ vừa mới nãy thôi, cô đúng là đã nghĩ như vậy, mẹ cô là vì sau khi bố có người mới, bà trở nên u uất chán nản tới mức nhập viện, cuối cùng vẫn dứt khoát lựa chọn cách ấy để rời khỏi thế gian này.
Lam Khải Dương thất vọng lắc đầu, khỏe mắt dựng dưng, ông nói với giọng khàn khàn: “Khi ấy trên tầng thượng của bệnh viện, những y tả ở hiện trường đã nói với bố rằng, vào khoảnh khắc lúc mẹ con nhảy xuống, người bà ấy gọi tên vẫn không phải là bố, không phải là bố. Lam Ngọc Anh hoàng toàn sững sờ.
Cô nhìn bàn tay đang run rẩy của Lam Khải Dương, ông lấy từ trong túi ra một chiếc đồng hồ đeo tay.
Chiếc đồng hồ này hình như hồi nhỏ cô từng nhìn thấy, chỉ có điều hiện giờ nó đã cũ hơn nhiều, mở lớp vỏ kim loại bên ngoài ra, bên trong không hề có kim, chỉ còn lại một bức ảnh cũ đã ổ vàng, người trong ảnh trẻ như bức hình trên bia mộ.
Đó chính là mẹ cô.
Lam Ngọc Anh tới đây để tìm kiếm sự thật, thế nhưng hiện giờ cô bỗng dưng lại không cách nào trách cứ người bố đã già trước mặt. Mặc dù cô đã hiểu rõ mọi chuyện, tại sao ông lại có đối xử tàn nhẫn với con gái của mình như vậy. Yêu nhưng không có được, ông cũng chỉ là một người mang nhiều bị thương đau khổ mà thôi. Hơn nữa, ông còn cho cô tám năm tuổi thơ êm đềm hạnh phúc, còn cho cô một cái họ một cái tên.
Lam Ngọc Anh bước từng bước chân vô lực ra khỏi biệt thự, bên ngoài ánh nắng chiều tà gay gắt khiến cô phải đưa tay lên che mặt.
Từng đợt gió ấm nóng thổi nhẹ qua người, phía sau lưng áo bị mồ hôi thẩm ướt dán chặt vào lưng.
Bố cô không phải là Lam Khải Dương, vậy thì là ai? Bàn chân bước trên bậc thềm trượt nhẹ khiến cô suýt ngã, cũng may người giúp việc tiễn cô ra ngoài đã kịp thời đỡ lấy, bà ấy hỏi cô có sao không.
“Cảm ơn dì, con không sao ạ!”bg-ssp-{height:px}
Lam Ngọc Anh lắc đầu, cô quay đầu nhìn lại biệt thự một lần nữa, qua lớp cửa kính, vẫn có thể nhìn thấy Lam Khải Dương đang ngồi trên ghế sofa, ông vẫn đang cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ trong tay.
Cô nuốt nước bọt, đột nhiên rất muốn gặp một người. Cô lấy điện thoại từ trong túi sau đó nhanh chóng bẩm số: “Alo, ông Lâm ạ, là tôi đây!”
Nửa tiếng sau, Lam Ngọc Anh đã ngồi trên ghế trong quán cà phê.
Khi cô còn đang ngây người nhìn lớp kem cheese đang tan chảy trong cốc, bỗng có tiếng bước chân tiến lại gần. Lê Hoài Lâm mặc một bộ đồ thể thao thoải mái, ông ngồi xuống phía đối diện cô, thần sắc trông hơi ốm yếu thế nhưng nụ cười thì vẫn thân thiết và trìu mến như xưa: “Cô Ngọc Anh, cô đợi lâu rồi đúng không?”
“Đâu có, tôi cũng vừa mới đến thôi! Tôi đã gọi cho ông một ly cà phê rồi” Lam Ngọc Anh lắc đầu rồi chỉ về ly cà phê ở phía đối diện.
“Cảm ơn.” Lê Hoài Lâm mỉm cười rồi nâng ly lên uống một ngụm.
“Cô đột nhiên lại muốn gặp tôi, có chuyện gì sao?”
Từ khi ông ấy ngồi xuống, ánh mắt Lam Ngọc Anh chưa từng rời khỏi ông ấy, như thể cô đang cố gắng tìm ra dấu vết gì đó từ trên mặt và trên người ông vậy. Nghe ông ấy hỏi như vậy, cô lên tiếng: “Tôi….”
Từ đầu đến cuối Lê Hoài Lâm vẫn giữ nguyên nụ cười, kiên nhẫn chờ câu trả lời của cô.
Bỗng nhiên Lam Ngọc Anh có nhiều lời muốn nói nhưng lại không biết nói từ đâu, thật ra cô chỉ nhất thời xúc động nên mới gọi điện thoại cho ông ấy, cuối cùng thì cũng chỉ nói qua loa vài câu: “Thật ra thì cũng không có gì, chỉ là muốn tìm người để trò chuyện một chút thôi.”
“Vậy tôi cảm thấy rất vinh hạnh!” Lê Hoài Lâm nghe vậy, nụ cười càng sâu hơn.