Chương
“Tôi chỉ cần mười phút, không, năm phút là được rồi!” Lam Ngọc Anh không ngờ đối phương lại khó chịu như vậy, không chỉ cứng đầu khó ăn nói như lời của Hoàng Thanh Thảo, còn là một lão già kỳ quái. Cô chật vật đuổi theo, gọi “Ngài Lê..”
Ông lão có vẻ rất không kiên nhẫn với cô, thản nhiên chỉ tay, “Được rồi, cô từ chỗ đó nhảy xuống trước đi rồi quay lại nói!”
“..” Lam Ngọc Anh mím môi.
Ông Lê chỉ tay về hướng kia, đó là đài nhảy bungee cao bên cạnh sân golf, đo bằng mắt thường cao ít nhất hoặc mét, cô có thể mơ hồ nhìn thấy những người đứng trên đó, nhìn xa xăm như có thể bước lên mây. Lam Ngọc Anh chỉ nhìn vào từ phía xa, lòng bàn tay có đã hơi đổ mồ hội.
Cô ngượng ngùng nói: “Tôi …
“Nhảy xong thì quay lại tìm tôi!”
Ông lão Lê không cho cô cơ hội nói thêm, chống gậy nhanh chóng rời đi.
Hai nhân viên bảo vệ hung hãn giống như hai bức tưởng dày, không cho cô có cơ hội đến gần.
Lam Ngọc Anh nằm chặt tay và nhìn bục nhảy bungee cao chót vót bên cạnh.
Có thể đối với người bình thường nó chỉ là trò chơi thử thách tâm lý, nhưng đối với người sợ độ cao như cô còn khó hơn trèo lên trời, nhưng hiện tại cô không có đường lui, bất kể lão Lê yêu cầu như vậy vì lí do gì, cô cũng phải làm….
Lam Ngọc Anh nghiến răng và đi tới đó như một sự mạo hiểm. Không có nhiều người, sau khi cô hoàn thành loạt biểu mẫu ở tầng một, một nhân viên đã đưa cô lên bục cao. Vì quả căng thẳng nên tôi đã vô tình đụng đầu với ai đó.
“Thật xin lỗi!”
Lam Ngọc Anh nhanh chóng xin lỗi và hoảng sợ tiếp tục bước đi.
Mới vừa đi không được hai bước, cô đã bị người vừa mới đụng phải chặn đường trước mặt, cũng là lúc này cô mới nhìn rõ tướng mạo của người kia, một người cao lớn, gương mặt tuấn tú.bg-ssp-{height:px}
Người đàn ông cười nhẹ, tiếng Quảng Đông có chút khó hiểu, nói”Cô ơi, điện thoại của cô bị rớt rồi!”
Lam Ngọc Anh sững sờ một lúc mới kịp phản ứng, vội vàng đưa tay ra đón lấy.
“À, cảm ơn anh… Sau khi vội vàng cảm ơn, cô cho điện thoại vào túi, kéo khóa, đuổi kịp nhân viên phía trước.
Chẳng mấy chốc cô đã bước tới gầm bệ cao, đó là thang máy thép của một công trường xây dựng, rỗng tứ phía, khi đóng cửa và chạy có tiếng kêu “cạch cạch” rất lớn, trong quá trình đó, hai tay cô nắm chắc hai bên, thậm chí cả mắt cũng không dám mở.
Phải đến khi nhân viên tiến lên nhắc nhở, cô mới nhận ra mình đã lên đến đỉnh, khi chân bước ra, cơn gió dữ dội thổi qua khiến cô cảm thấy bắp chân run lên.
Lam Ngọc Anh bối rối hoảng sợ không biết phải làm như thế nào.
Cô đã mang trang bị an toàn, sau chân còn có đệm khí nặng nề, trong lòng cô chỉ có một niềm tin.
Cô phải nhảy xuống!
Ngay dưới thềm cao là hồ nước tĩnh lặng, hình như có thể nghe thấy tiếng vật nặng va vào, đứng trên bờ vực mà nhìn xuống thì choáng váng, tầm mắt trắng xóa.
Lam Ngọc Anh bàng hoàng nhìn thấy mẹ mình đang đứng trên tầng cao nhất và nhảy xuống.
Chỉ là chẳng mấy chốc, đôi mắt đen và sâu ấy lại hiện lên trong tâm trí cô, sâu như giếng cổ.
Cô nhắm mắt và nhảy về phía trước.