Chương
“Cổ lên!”Hoàng Trường Minh bước lên trước võ vai anh ta.
Sau khi nhìn theo bóng lưng Trần Phong Sinh cũng biến mất sau cổng kiếm tra an ninh thì Lam Ngọc Anh liền anh ôm ra khỏi sảnh chờ của sân bay, so với tâm trạng đè nén lúc đến thì bây giờ đã hoạt bát sáng sủa hơn không ít Cô nói mà, Trần Phong Sinh sẽ không dễ dàng buông tay vậy đâu…
Lái xe từ sân bay về, buối chiều Hoàng Trường Minh còn có cuộc họp nên anh đưa cô về biệt thự trước.
Lúc Lam Ngọc Anh mở cửa xe, chân còn chưa chạm đất thì đã bị anh nắm cổ tay kéo trở về, cưỡng ép hôn lưỡi hai phút rồi mới chịu buông ra.
Đợi cô lại ra khỏi xe thì vừa lúc nhìn thấy thím Lý đứng chếch phía cửa phòng khách cầm vòi nước tưới hoa.
Đường như thím cũng rất lúng túng, cứng đờ đứng đó, cúi đâu coi như không nhìn thấy gì cả Mặt của Lam Ngọc Anh ‘phừng một phát đỏ rực lên.
Được rồi, dù sao loại chuyện thả dê này bị đụng phải cũng không phải lần một lần hai rồi!
Gần mực thì đen, da mặt cô càng ngày càng dày rồi…
Cả đường cúi đầu chạy chầm vào biệt thự, cô dùng tay quạt hai bên má, chạy vào phòng bếp mở tủ lạnh ra để hơi lạnh ập vào mặt giảm nhiệt độ xuống, đợi sau khi đóng tủ lạnh lại bước ra thì ngoài cửa cũng truyền đến tiếng động.
Lam Ngọc Anh tưởng là thím Lý vào, đang định mau chóng lên lầu thì lại nhìn thấy thân hình cao to của Hoàng Trường Minh.
Cô dừng bước, kinh ngạc hỏi: “Minh, sao anh lại vào rồi?”
Hoàng Trường Minh ngay cả giày cũng không thay, trực tiếp mang giày da đi về phía cô, mày nhăn tít lại trầm giọng nói: “Ngọc Anh, anh cảm thấy chuyện này nên nói cho eml”
Lúc đầu Lam Ngọc Anh tưởng rằng anh để quên thứ gì, nhưng nhìn thấy ánh mất cực kỳ nghiêm túc của anh, cũng không nhịn được hơi cau mày.
“Chuyện gÏ?”bg-ssp-{height:px}
Hoàng Trường Minh ấp ủ hai giây sau đó mới chầm chậm nói: “Anh vừa nhận được một cuộc gọi, sáng hôm nay chú Lâm đột nhiên ngất đi, bây giờ đang ở trong bệnh viện!”
“Cái gì!” Lam Ngọc Anh nhỏ giọng thốt lên, trước mắt đột nhiên tối đen: “Có nghiêm trọng không?”
Tuần trước Lê Hoài Lâm còn ban đêm tới đây biếu thị thăm hỏi với Hoàng Trường Minh, sao mới qua có mấy ngày mà lại bệnh tới mức nhập viện rồi, cô cũng nhớ ra, những ngày gần đây khi thấy đối phương thì như tình hình sức khỏe của ông vẫn luôn không tốt lầm.
Hoàng Trường Minh chau mày: “Bây giờ cụ thế cũng không rõ lầm, trước mắt vẫn còn đang hôn mêt”
Nước bọt Lam Ngọc Anh nghẹn lại trong cổ họng: “Có phải do dạ dày không? Gần đây ông ấy không thoải mái cho lầm, dạ dày vẫn luôn không tốt…”
“Anh không rõ lầm, vốn dĩ chiều nay là cuộc họp về hạng mục hợp tác có liên quan với công ty Lê Tuyền, chú Lâm nói với anh chú ấy muốn tự mình tham gia, là do thư ký của chú ấy gọi tớï!” Hoàng Trường Minh lại lắc đầu, sau đó nắm lấy tay cô: “Ngọc Anh, trước khi anh về công ty sẽ đến bệnh viện xem thử!”
“Được… Khóe môi Lam Ngọc Anh hơi nhúc nhích.
Chiều tối, mặt trời ngả về tây.
Hôm nay coi như ngoại lệ, giờ này Lam Ngọc Anh lại không ở phòng bếp, chỉ có một mình thím Lý bận rộn trong đó, cô cũng không chơi xe mô hình với bánh bao nhỏ, mà là hai tay đan vào nhau ngồi yên trên sô pha Sau khi nghe được tiếng động cơ xe, cô liếc ra cửa số sát đất một cái, sau đó liền chạy nhanh ra ngoài cửa Không đợi Hoàng Trường Minh mở cửa, cô đã thay anh mở cửa Lam Ngọc Anh không nhịn được bước lên trước hai bước: “Minh.”
“Đừng vội!” Hoàng Trường Minh biết tâm trạng của cô.
Ở trong điện thoại sợ cô lo nên không nói hết cho cô biết, mà là bảo cô đợi tối về mình nói lại Thay giày, cởi áo khoác, anh dắt tay cô trực tiếp đi đến sô pha trong phòng khách ngồi xuống, sau đó mới mở miệng: “Anh hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói rằng lần hôn mê này của chú Lâm là có liên quan tới chức năng gan thay đổi”