Chương
Rõ ràng tuần trước cô còn pha cà phê cho ông ấy, ông ấy còn nói mùi vị cà phê chưa từng thay đối.
Từ khi Lê Hoài Lâm hôn mê từ sáng hôm qua tới giờ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, lúc này cô đứng trước giường bệnh, không biết tại sao, ngón tay được kẹp máy đo lường lại hơi động đậy.
“Cô Anh, cô đến rồi”
Lam Ngọc Anh ngấng đầu, nhìn thấy Lê Hoài Lâm đang suy yếu nhìn mình cười Chắc là do vừa tỉnh lại, thanh âm có hơi khản, mỗi khi nói ra một chữ thì trong máy thở oxy lại có thêm một lượng lớn chất khí, có thể thấy được độ suy yếu hiện tại của ông: “Vừa nãy tôi còn tưởng mình gặp ảo giác, không ngờ thật sự là cô, cảm ơn cô đã tới thắm tôi!”
“Không khách khí” Lam Ngọc Anh lắc đầu, ngón tay dùng sức nằm chặt mới có thể thốt lên cái xưng hô kia: “Chú Lâm…chú vẫn ốn chứ?”
“Yên tâm, chú rất khỏe! Cháu đến một mình sao, hay là cùng Trường Minh?”
Lê Hoài Lâm nói xong lại nhìn ra sau lưng cô.
Lam Ngọc Anh nhẹ giọng trả lời: “Mình cháu đến, nghe nói thân thể chú không thoải mái nên cháu thuận tiện tới xem thử…”
“Ừm” Lê Hoài Lâm hơi gật căm, mệt quá nên không nói chuyện nữa.
Do ảnh hưởng của bệnh, đôi mắt luôn khiến người ta cảm thấy thân thiết kia của ông giờ lại trở nên đục ngầu, không biết có phải vì vậy không mà ánh mất khi ông nhìn về phía cô lại có thêm vài phần hoảng hốt, thanh âm nỉ non nói: “Bộ dáng của cháu thật giống với mẹ cháu lúc còn trẻ!”
Lam Ngọc Anh biết, ông ấy nhớ mẹ mình rồi Lồng ngực nghẹn tắc khó chịu, cô cúi đâu che giấu cảm xúc thật dưới đáy mất, xoay người vội vã ra ngoài: “Cháu đi gọi bác sĩ giúp chút”
Đợi khi cô gọi y tá đến, thì từ xa xa nhìn thấy hai mẹ con nhà họ Lê đang bước ra từ thang máy, dường như là vừa đi ăn cơm, đẳng sau còn có tài xế đi theo, cô không quay lại nữa, quay lưng lại đi về hướng khác của hành lang, vòng qua rời đi.
Chiều tối, Hoàng Trường Minh tan làm về nhà.
Cũng giống như hôm qua, trong phòng bếp chỉ có một mình thím Lý đang bận rộn, chỉ có điều lần này ngay cả trong phòng khách cũng trống nốt, không nhìn thấy bóng dáng hai mẹ con bọn họ.bg-ssp-{height:px}
‘Sau khi cởi áo khoát đi lên lầu, cửa phòng ngủ đang mở, bánh bao nhỏ đang, ngồi trên thảm lót sàn dựa vào đuôi giường, trong tay cầm một cây bút màu sáp, không biết đang tô gì đó trên giấy, mà trên sô pha trước cửa sổ, Lam Ngọc Anh vắt chân ngồi đắng trước, ánh mắt chuyên chú nhìn vào màn hình laptop.
Hoàng Trường Minh bước vào, hai mẹ con đều không phát hiện.
Anh đi đến bên cạnh giường, duỗi tay ra, nhấc con trai lên như nhấc một con gà con, sau đó bỏ ra ngoài cửa, ý tứ rất rõ rằng, Bánh bao nhỏ vung hai tay hai chân giữa không trung, rất không vui với hành vi không được tôn trọng này, nhưng bị ánh mắt mang tính uy hiếp của anh quét qua, cậu bé liền bĩu bĩu môi hừ một tiếng, mang dáng vẻ anh hùng không thèm chấp, kiêu ngạo xoay người rời đi.
Bên này xảy ra chút động tĩnh, Lam Ngọc Anh lại cứ như không hề nghe thấy, vẫn còn nhìn chảm chằm vào màn hình.
Cho đến khi bước chân anh đi đến bên sô pha, chặn mất phần lớn ánh sáng, cái bóng to lớn phủ xuống thì cô mới nhận ra, hơi sững sờ một lát liền gập laptop lại: “Ờ! Minh, anh về lúc nào vậy!”
“Vừa về” Hoàng Trường Minh chen chúc ngồi xuống bên cạnh.
“Thím Lý làm cơm xong chưa?”
“Văn chưa, sắp rồi”
Hoàng Trường Minh vừa nói xong liền duỗi tay mở chiếc laptop cô vừa gập lại ra.
Trên màn hình tràn đầy các website, đều liên quan tới y học, những nội dung tìm kiếm bên trong đều liên quan tới chức năng gan thay đối, nhất là lúc anh vừa bước vào thì đã nhìn thấy rồi.
Anh nhìn về phía cô, mím môi nói: “Chú Lý nói hôm nay em đi bệnh viện”
“Ừm” Lam Ngọc Anh gật đầu, cái tay để bên đùi dẫn đần nắm chặt, trước mất hiện lên dáng vẻ khắp người cảm đầy ống dây của Lê Hoài Lâm ở bệnh viện: “Ông ấy nhìn rất suy yếu, cứ như bất cứ lúc nào cũng sẽ chết đi.”