Chương
Sau khi làm xong hết tất cả hạng mục thì hai người họ ở trong phòng làm việc chờ đợi kết quả, trên cánh tay đang rũ xuống của Lam Ngọc Anh còn đang bị anh bông thấm cồn đè xuống chỗ vừa lấy máu, thật ra đã có thể lấy ra rồi nhưng anh vẫn tiếp tục đè vào.
Chú ý thấy ánh mắt cô vẫn luôn nhìn vào một viên gạch nào đó trên sàn nhà, Hoàng Trường Minh liền mím môi hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”
Lam Ngọc Anh ngẩng đầu lên nhìn anh, sau đó trả lời thật với anh: “Đang nghĩ đến hai mẹ con kia của nhà họ Lê…”
Hoàng Trường Minh nghe vậy thì đôi mất đen u ám kia của anh đột nhiên híp lại: “Em cũng phát hiện ra rồi?”
“Ừm…Lam Ngọc Anh gật đầu, hơi cau mày: “Theo lý mà nói thì sự xuất hiện của em phải có ảnh hưởng rất lớn tới hai người họ, trước đó em cũng đoán được, nhưng lúc đó khi em nói mình là con gái của người bệnh thì tuy rằng vẻ mặt hai người rất kinh ngạc nhưng lại không giống như khiếp sợ vì chồng và bố của mình lại có con riêng bên ngoài..”
“Ừm” Hoàng Trường Minh trầm giọng đáp.
Rất hiển nhiên anh cũng có cảm giác như vậy.
Lam Ngọc Anh nhìn anh vứt bông gòn vào thùng rác, màng tang của cô có hơi co rút, cô đoán: “Em cứ luôn cảm thấy, hai mẹ con bọn họ đã biết chuyện, thậm chí còn có khả năng biết còn sớm hơn..”
“Cô Anh, đã có kết quả rồi!”
Lúc này bác sĩ cầm một tập giấy xét nghiệm bước vào.
Lam Ngọc Anh vội vàng đứng dậy bước qua: “Bác sĩ, thế nào, tôi có phù hợp không?”
“Căn cứ vào các hạng mục vừa xét nghiệm thì nhóm máu của cô và bệnh nhân giống nhau, tình trạng của các chất trong gan đều phù hợp, hơn nữa tình hình thân thể của cô cũng rất tốt, hoàn toàn phù hợp làm cấy ghép gan có huyết thống!” Sau khi bác sĩ nói xong thì ngay cả chất giọng cũng vì kích động mà nâng cao, đem phần tài liệu phía dưới cùng đưa cho cô: “Đây là giấy đông ý hiến tặng, cô Anh, bây giờ cần cô ký chữ lên đây!”bg-ssp-{height:px}
Sau khi Lam Ngọc Anh có được đáp án cũng rất vui mừng.
“Tuy tối qua cô đã tra xem rất lâu trên mạng rắng cấy ghép gan có huyết thống sẽ rất dễ thành công, nhưng cô cũng lo, sợ các hạng mục của bản thân mình không phù hợp, vậy cho dù cô có lòng muốn cứu Lê Hoài Lâm thì cũng không có cách!
Cô cầm lấy bút, nhìn sơ lược qua một lần liền ký tên lên.
Nhưng Hoàng Trường Minh ở bên cạnh thì lại chau mày hỏi bác sĩ: “Có nguy hiểm hay không?”
“Bất cứ phẫu thuật này đều không thể chắc chắn trăm phần trăm không có nguy hiểm, nhưng cậu yên tâm, làm phẫu thuật cấy ghép gan thì bệnh viện chúng tôi đã có rất nhiều cuộc phẫu thuật thành công!”
Bác sĩ tiếp tục giải thích: “Hơn nữa gan là bộ phận duy nhất trong con người thật sự có thể mọc thêm ra, có tiềm lực rất lớn trong việc tiếp tục sinh thêm ra. Tế bào trong gan bình thường sẽ ở trong trạng thái không tăng trưởng, nhưng sau khi cắt đi một bộ phận gan thì chỗ tế bào bị cắt đi sẽ thể hiện ra năng lực sinh trưởng kinh người, mang tính chất bù đắp mà nhanh chóng tăng trưởng vượt qua sức tưởng tượng của người bình thường, không tạo thành bất cứ gánh nặng gì cho cuộc sống đời thường, lao động làm việc hay sinh con nuôi cái của con người!
“Vậy nên hai người cứ yên tâm, giải thích đơn giản hơn thì cũng như cấy ghép thận, sau khi lấy đi một quả thận thì quả thận còn lại sẽ làm thế công việc của hai quả, hoàn toàn không có ảnh hưởng gì!”
Nghe bác sĩ liên tục bảo đảm như vậy, Hoàng Trường Minh mới yên tâm: tỪm”
Tuy mặc kệ cô đưa ra quyết định như thế nào anh đều sẽ ủng hộ vô điều kiện, nhưng thật ra anh vẫn có một chút tâm tư riêng, sợ phẫu thuật sẽ gây tổn thương cho cơ thể cô, bởi vì anh còn muốn tiếp tục sống đến cuối đời với cô.
Lam Ngọc Anh đưa giấy đồng ý đã ký xong lại cho bác sĩ, ông ấy nhận lấy rồi nói: “Cô Anh, tôi mong cô có thể về nhà làm chuẩn bị, tối nay liền làm thủ tục nhập viện!”
“Có thể!” Lam Ngọc Anh gật đầu.
Cô không có ý kiến gì, cũng rất mong có thể mau chóng làm phẫu thuật cho Lê Hoài Lâm Lúc này bác sĩ thật sự thấy cả người nhẹ nhõm, tâm trạng cực kỳ vui sướng: “Bây giờ chỉ cần bà Mai ký vào giấy đồng ý nhận hiến tặng và giấy đồng ý phẫu thuật này nữa thì sáng mai chúng tôi liền có thể lập tức sắp xếp cho bệnh nhân tiến hành phẫu thuật rồi, càng nhanh thì càng tốt cho bệnh tình của bệnh nhân!”