Chương
“Ngọc Anh, xin em tin tôi, tôi không hề đùa!” Lê Văn Nam lại đi đến trước giường, vẻ mặt tràn đây nghiêm túc: “Tôi thật sự có tình cảm với em, hơn nữa đã không thế khống chế rồi, em nói tôi sẽ gặp được cô gái tốt, không sai, bây giờ tôi đã gặp được rồi!”
“Khụ khu!” Lam Ngọc Anh khiếp sợ tới mức ho mạnh lên.
Không ngờ đối phương lại đột nhiên tỏ tình, hôm qua khi ông Lê nói vậy cô chỉ xem như một câu nói đùa, anh cũng chỉ phối hợp cười cười, không ngờ anh còn che giấu chiêu lớn…
Ánh mắt xuyên qua anh nhìn về phía cửa phòng vệ sinh đang đóng chặt, sau lưng cô đột nhiên lạnh lếo.
Trước khi cửa phòng bệnh bị đẩy ra, cô bảo Hoàng Trường Minh về công ty đi làm, một mình mình ở đây cũng được, cô khuyên đi khuyên lại cuối cùng anh cũng đồng ý, chỉ là trước khi đi thì có đem trái cây vào nhà vệ sinh rửa cho cô.
Lam Ngọc Anh liếm liếm môi, cố gắng nháy mắt với đối phương: “Anh Nam, chúng ta đừng nói cái này nữa, anh muốn ăn trái cây không?”
Ám thị thế này đã đủ rõ ràng rồi chứ.
Ai biết, Lê Văn Nam lại căn bản không hiểu, vẫn còn chìm trong vòng xoáy tỏ tình: “Ngọc Anh, những lời vừa nấy tôi nói với em, là quyết định mà tôi đã nghĩ rất lâu mới nói ra, mong em có thế tin vào thành ý của anh!”
Lam Ngọc Anh bây giờ đang bị ghim kim trên mu bàn tay nên không thể động, nếu không cô nhất định sẽ nhảy xuống giường chạy tới che miệng anh lại.
Cầu xin anh đừng nói nữa!
“Anh Nam, khụ, tôi có bạn trai rồi!” Cô bất lực nâng tay lên, cho anh nhìn nhẫn kim cương trên ngón áp út của mình: “Không đúng, nói đúng ra là vợ chưa cưới, anh ấy đã sớm cầu hôn tôi rồi, tình cảm giữa chúng tôi cực kỳ tốt.”
“Cái này tôi biết!” Lê Văn Nam cau mày, sảc mặt lại không chút dao động, từng chữ từng chữ kiên định nói: “Nhưng tôi tin một câu nói, trên thế giới này không có gì là không làm được, chỉ có người không cố gắng thôi!”
Sau đó Tầm? Một tiếng, cửa phòng vệ sinh bị đẩy mạnh ra.
Hai người đều bị dọa giật mình Tâm mắt không hẹn mà cùng nhìn qua, chỉ thấy từ bên trong có một dáng người cao lớn rắn rồi bước ra, Hoàng Trường Minh mặt tây trang đen và áo sơ mi trắng, trên tay bê một đĩa trái cây, cả người phẫn nộ bước ra Lam Ngọc Anh yên lặng đưa tay đỡ trán.bg-ssp-{height:px}
Cô hối hận quá.
‘Vừa nãy tại sao không năm xuống, trực tiếp ngủ luôn cho rồi!
Con heo Lê Văn Nam đến từ Cà Mau này, tỏ tình cũng thôi đi, tại sao lại cứ chọn lúc này, thật đúng là muốn hại chết cô.
Lam Ngọc Anh không dám nhìn sắc mặt Hoàng Trường Minh, dùng ngón chân nghĩ cũng có thể biết răng mặt anh lúc này chắc chẩn đã đen như Bao Công.
Đầu cô cúi thấp, khóe mắt lại có thể nhìn thấy Hoàng Trường Minh đã đi đến trước giường bệnh, hai người đàn ông đứng đối diện, trong không khí đều có thế cảm nhận được một loại căng thẳng chỉ cần chạm vào là bùng nổ.
Lam Ngọc Anh âm thầm nuốt nước miếng, hai người họ…sẽ không đánh nhau đấy chứ?
Nếu thật sự đánh nhau, thì muốn một bệnh nhân như cô can ngăn là không thế nào, tầm mắt liếc thấy chuông gọi bác sĩ ở bên cạnh, cô tập trung chuẩn bị ấn vào bất cứ lúc nào.
Ngay lúc cô căng thẳng đến mức sắp chảy mồ hôi lạnh thì cảnh tượng mất khống chế trong tưởng tượng lại không xảy ra, giống như hẹn nhau từ trước, hai người đàn ông rất ăn ý mà làm như chưa có chuyện gì xảy ra, Lê Văn Nam ra vẻ cúi đầu nhìn đồng hồ: “Tôi đột nhiên nhớ ra mình còn có việc, cô Anh, tôi về trước đây!”
“Được.” Lam Ngọc Anh ngơ ngác gật đầu.
“Tống giám đốc Minh, tôi đi đây!” Lê Văn Nam gật đầu với anh.
Hoàng Trường Minh ngoài cười trong không cười: “Anh Nam, đi chậm không tiễn!”