Chương
Một tiếng rưỡi sau, Lam Ngọc Anh và Hoàng Trường Minh đi đến một phòng bệnh cao cấp ở cuối hành lang.
Cửa phòng bệnh không đóng, bác sĩ chủ trị mặc áo blouse trắng cũng ở bên trong, hình như đang đo huyết áp cho Lê Hoài Lâm, Lê Tuyết Trinh không ở đó, nhưng Nguyễn Hồng Mai thì lại đứng một bên giường bệnh.
Nhìn thấy bà ta, Lam Ngọc Anh dừng bước, vô thức muốn đợi lúc không có người rồi mới vào.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không rút lui, co ngón tay lại gõ lên cửa phòng hai tiếng ‘cốc cốc”
Nghe thấy tiếng, người nhìn qua đầu tiên là Lê Hoài Lâm, sắc mặt ông phút chốc liền trở nên rất kích động, vội vàng duỗï tay hất thiết bị mà bác sĩ còn đang định tiếp tục kiểm tra ra.
Bác sĩ chủ trị thấy vậy liền dẫn theo y tá rời đi Nguyễn Hồng Mai nhìn thấy cô, sâc mặt bà ta liền lập tức khó coi, nhưng hình như ngại gì đó mà không dám biểu hiện quá rõ ràng, chỉ chau mày hỏi: “Sao cô lại đến đây?”
Đợi truyền xong “Chú Lâm muốn gặp cô ấy” Hoàng Trường Minh lạnh nhạt trả lời thay cô.
Lam Ngọc Anh nhìn Lê Hoài Lâm đang năm trên giường đã kích động tới mức ngực có hơi phồng lên một cái, cô hít một hơi, hai tay nhẹ nằm, nhìn về phía Nguyễn Hồng Mai: “Bà Mai, bà có thế tránh đi một lát không?”
Tuy như vậy có hơi không lễ phép, nhưng đây là nói thật.
“Cô…” Nguyễn Hồng Mai không vui mà duỗi tay chỉ vào cô.
Lê Hoài Lâm nhìn vợ mình nói: “Hồng Mai!”
Nguyễn Hồng Mai nhìn thấy chân mày nhíu chặt của chồng liền chỉ có thể không cam tâm tình nguyện mà nói một câu: “Tôi biết rồi!”bg-ssp-{height:px}
Lúc bà ta ra khỏi phòng bệnh, Hoàng Trường Minh còn bước đến đóng cửa phòng lại Trong phòng chỉ còn lại ba người họ, hai chân Lam Ngọc Anh có hơi cứng đờ, vẫn là đợi Hoàng Trường Minh vừa đi ra quay lại nhẹ ôm lấy vai cô, gọi một tiếng ‘Ngọc Anlí, cô hoảng hốt quay đầu nhìn thấy nụ cười của anh mới như có được sức mạnh, chầm chậm nhích bước chân đi tới trước giường bệnh.
Lê Hoài Lâm không ngồi dậy được, chỉ có thế dùng ánh mắt không chớp nhìn cô đi về phía mình.
Thật ra sáng sớm hôm sau ngày làm phẫu thuật thì ông đã tỉnh lại rồi, chỉ là thân thế quá mức suy yếu, chỉ nói hai câu thôi đã phải thở dốc liên hồi, hơn nữa bác sĩ còn khuyên ông tĩnh dưỡng, cho đến buổi trưa vừa được chuyển từ phòng ICU qua đây.
Cấy ghép gan có huyết thống.
Sau khi Lê Hoài Lâm biết được liền cực kỳ khiếp sợt Nhìn thấy cô đi đến trước giường bệnh ngồi xuống, tầm mắt Lê Hoài Lâm.
vẫn luôn dừng lại trên mặt cô, một giây cũng không muốn rời khỏi Lê Hoài Lâm dường như rất muốn khống chế cảm xúc, nhưng vừa mở miệng thì đã lạc giọng, cố họng nghẹn ngào: “Sao có thế, con lại là con của chú và Sở Vân! Con của chú và Sở Vân/.”
“Chú đối chuyến bay ở Canada gặp được cháu, đến bây giờ đã hơn ba tháng rồi, chúng ta đã qua vô số lần, sau đấy chú còn biết được Vân là mẹ cháu, nhưng chú chưa từng nghĩ rằng cháu lại là con của chú!” Nói đến cuối, trong mắt đã hiện lên nước mắt, ngoại trừ nét hiền từ và ấm áp ra thì còn có cả vui mừng và áy náy, thậm chí còn thoáng có một tia đau thương, Lam Ngọc Anh sao không giống ông chứ, không dám tin.
Cô nuốt ngụm khí trong ngực xuống, để khiến cố họng đang căng chặt được dịu lại, chầm chậm nói: “Cháu cũng là trong một cơ hội ngẫu nhiên, biết được cháu có lẽ không phải con gái nhà họ Lam”
“Sau đó, sau khi trải qua chung đụng với chú, cuốn tiểu thuyết tiếng Đức.
kia, còn có câu thơ kia, cháu phát hiện mối tình đâu của chú lại là mẹ cháu, mà ba cháu nói, năm xưa khi mẹ gả cho ông thì đã có thai rồi, quá nhiều sự trùng hợp nối lại với nhau, khiến cháu không thể không hoài nghỉ chú có quan hệ máu mủ với mình, cho đến khi Minh cầm giám định cha con đến mới xác định được chúng ta là cha con…”
Hoàng Trường Minh từng hỏi cô có muốn nhận lại Lê Hoài Lâm không, lúc đó cô không trả lời Nhưng khi cô quyết định đến bệnh viện tiến hành cấy ghép gan có huyết thống thì đó đã là một loại biến tướng thừa nhận rồi.
Lê Hoài Lâm cũng nhớ ra rồi, hôm đó Hoàng Trường Minh đột nhiên tới Lê Tuyền, trước lúc đi còn giúp ông phủi đầu, nói là có thứ gì đó dính lên, chắc là lấy tóc đi làm xét nghiệm chứ gì!