Chương
“Đừng!” Lam Ngọc Anh vẫn là ngăn lại, Hoàng Kiến Phong có thể tự mình đưa canh bổ này đến cho cô thì đã như mặt trời mọc đăng tây rồi, lãng phí tấm lòng này cũng không tốt, hơn nữa những vị thuốc trong này đều rất đắt, đổ đi thì tiếc lầm.
Cô rót ra một bát đầy đưa qua cho anh: “Minh, phần còn lại anh ăn hết đi!”
Cuối cùng, hơn phân nửa cả mèn canh đều bị Hoàng Trường Minh uống vào bụng, còn chưa ăn cơm trưa mà ăn hai người đã nuốt no một bụng nước rồi Lúc Hoàng Trường Minh vặn näp lại đều nhịn được ợ một cái.
Lần này thật đúng là một hạt cẩu kỷ cũng không để lại, Lam Ngọc Anh nhớ đến hành động dặn tài xế đưa canh truyền lời này của Hoàng Kiến Phong, trước mặt lại hiện lên không mặt cổ hủ nghiêm khäc không hay cười nói kia, phụt một tiếng cười lên: “Em đột nhiên cảm thấy bố anh cũng rất đáng yêu đấy!”
Đáng yêu?
Khóe miệng Hoàng Trường Minh co giật, anh lại không cho là như vậy, nhướng mày nói: “Quên mất lúc ông ấy bắt nạt em rồi? Còn có những chuyện xấu xa ông ấy đã làm!”
“Chưa quên!” Lam Ngọc Anh không do dự lác đầu, hơi bĩu môi: “Trước kia ấ u cho em, còn cướp Đậu Đậu khỏi người em, một cái cướp này liền tròn bốn năm!”
“Ừm, cũng rất mang thù đấy!” Hoàng Trường Minh cười.
“Nè’ Lam Ngọc Anh nhỏ giọng gọi ‘Vào đêm, Hoàng Trường Minh cũng giống mỗi đêm đều nằm nghiêng trên giường ôm cô vào lòng, tuy rất chật, nhưng hai người lại thích cảm giác thân mật kề gần nhau thế này.
Lam Ngọc Anh nhẹ nhàng lật người ngâm trần nhà.
“Văn còn đang nghĩ chuyện của mẹ em và chú Lâm?” Sau khi Hoàng Trường Anh nhận ra liền cúi đầu hỏi Lam Ngọc Anh lắc lắc đâu, sau đó lại gật gật đầu, bàn tay đặt trên lồng ngực anh, ngước đầu nhìn anh nói: “Có một chuyện, thật ra em có chút không hiểu được..”
“Nồi ra nghe xem”bg-ssp-{height:px}
Hoàng Trường Minh dùng một tay gối sau đầu, để nửa người cô đặt lên người mình, không để cô chống khuỷu tay, sợ cô mệt “Năm đó mẹ và ch.” Chữ ‘chứ đắng sau của Lam Ngọc Anh cứ kẹt lại trong cổ họng, tuy ngày hôm đó đứng trước mặt bác sĩ chủ trị, cô có thế mở miệng nói câu ‘xin hãy mau chóng sắp xếp phẫu thuật cho ba cháu’, nhưng bây giờ bất cô gọi một tiếng ‘baï thật sự rất khó.
Hơi ngừng lại, cô tiếp tục nói: “Sau khi hai người chia tay, mẹ mang thai em gả vào nhà họ Lam, trước khi làm phẫu thuật ông ấy vẫn luôn không biết, rất có khả năng cả đời này đều không biết được chân tướng! Nhưng nếu như căn cứ: theo suy đoán trước đó của em, hai mẹ con Lê Tuyết Trinh đều biết chuyện này, vậy thì tại sao bà Mai lại có thể biết rằng mẹ em mang thai chứ..”
Sau khi đi thăm Lê Hoài Lâm về trong đầu cô vẫn luôn nghĩ đến chuyện này.
Hoàng Trường Minh nghe vậy liền từ từ chau mày lại.
Nửa ngày sau, Lam Ngọc Anh lắc đầu thở dài nói: “Nhưng tất cả những thứ này đều là suy đoán của em, không có chứng cứ gì để lần theo, hơn nữa năm xưa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, em cũng đều không biết…
“Đừng nghĩ nữa!” Hoàng Trường Minh thấy nét u ám trên mặt cô, không muốn cô quá phiền muộn, anh vén mái tóc dài sau đầu cô: “Bây giờ việc quan trọng nhất của em là chuyên tâm nuôi dưỡng thân thể, những chuyện khác đợi xuất viện rồi nói!”
“Ừm…” Lam Ngọc Anh cười gật đầu.
Bàn tay đặt sau đầu cô hơi dùng sức, mặt cô liền bị ép phải ngưỡng lên, bờ môi đưa đến trước mặt anh.
Một nụ hôn vừa dây dưa vừa bá đạo.
Đường như không hề cho cô thời gian, khiến cô choáng váng bởi nụ hôn này.
Tóc dài đã khô rồi, xuyên qua kế bàn tay có cảm giác mềm mại, ngoại trừ mùi đầu gội đầu thì trên người cô còn mùi sữa tầm vừa tầm xong, là mùi đem từ nhà qua, trước kia mỗi đêm Hoàng Trường Minh đều ngửi mùi này mà yêu thương cô.
“Trong lúc hít thở, anh dần dần có hơi không khống chế nổi Lam Ngọc Anh cũng bị hôn cho mềm nhữn, thậm chí còn bắt đầu mong chờ chuyện tiếp sau đó, nhất là khi cô còn cảm nhận được sự thay đổi của thân thể phía trên mình, theo mỗi lần yết hầu anh động đậy thì tim cô cũng run rấy theo.