Chương
Hoàng Kiến Phong ngắt lời với một giọng nói mất tự nhiên: “Sao cái miệng anh cứ luôn liến thoáng vậy?”
“Vâng” Tài xế không dám nói lời nào.
Lam Ngọc Anh nhàn nhạt liếm liếm môi dưới: “Thực xin lỗi chủ tịch Phong, cháu không biết chú sẽ cho người đến đưa súp…”
“Cơ thể tốt hơn chưa, cô có thể xuất viện rồi à?” Hoàng Kiến Phong thu lại nụ cười không cam lòng, nhẹ giọng hỏi.
Lam Ngọc Anh gật đầu và trả lời: ‘À, bác sĩ nói chỉ cần nghỉ ngơi ở nhà…”
“Ừm” Hoàng Kiến Phong cũng gật đầu uống một ngụm nước trái cây.
Lam Ngọc Anh lặng lẽ lau mồ hôi, tự hỏi cuộc trò chuyện khó xử này sẽ tiếp tục bao lâu Tài xế đứng bên ghế sô pha vừa trả lời điện thoại, sau khi cúp máy liền báo cáo với Hoàng Kiến Phong: “Chủ tịch, phu nhân bị đau đầu. Bác sĩ gia đình vừa rồi kê một ít thuốc cho bà ấy nghỉ ngơi. Không có gì nghiêm trọng nhưng tôi sợ rằng bà ấy không thể đi được. Chỉ có hai người chúng ta đến công viên câu cá mà thôi! “Ra vậy!” Hoàng Kiến Phong nhíu mày gật đầu.
Lam Ngọc Anh thở phào nhẹ nhõm khi biết bên kia có lịch trình khác, nhưng không ngờ giây tiếp theo, ông ấy đột nhiên hỏi: “Buổi chiều, cháu có bận việc gì không?”
Dạ, không…” Cô vô thức lắc đầu nói.
“Vậy thì dẫn Đậu Đậu đi cùng đi!” Hoàng Kiến Phong trực tiếp yêu cầu cô.
“Hả?” Lam Ngọc Anh mở to mắt.
“Hả cái gì!” Hoàng Kiến Phong đứng thẳng dậy, khit mũi giải thích: “Tôi có hẹn với chú Lê của tập đoàn Bách Á. Lần này ông ta đến Sài Gòn có thể sẽ rút đơn kiện Trường Minh trước đây. Lần này để cảm ơn ông ta tôi đã thu xếp cho người đi chuẩn bị ở nhà hàng, nhưng chú Lê đột nhiên nói muốn câu cá nên quyết định ở lại công viên câu cát Lúc đi Hồng Kông tôi không có liên lạc được với cô, nên lần này nhân tiện gọi cô đi cùng”
Lam Ngọc Anh sửng sốt hỏi lại: Chủ tịch, chú thật sự muốn cháu đi cùng ư?
Dù thế nào đi nữa nhưng nghĩ đến việc đi cùng Hoàng Kiến Phong cũng khiến cô không thế nào tin được “Đúng!” Hoàng Kiến Phong liếc nhìn cô một cái rồi từ trên sô pha đứng lên, trước khi ra khỏi biệt thự, không để cô có cơ hội liền nói: “Cô đưa Đậu Đậu lên lâu thay quần áo, tôi ở trong xe đợi cô, đừng đế tôi phải chờ lâu quái “bg-ssp-{height:px}
“.’ Lam Ngọc Anh mặt trắng bệch mở miệng.
Cô dường như không đồng ý Nhìn bóng người trong nháy mắt bước ra hành lang, Lam Ngọc Anh đành phải ôm bánh bao nhỏ đi lên lâu, Nghĩ xong liền vội vàng gọi điện cho Hoàng Trường Minh cầu cứu nhưng không có ai trả lời, chắc anh đang trong cuộc họp nên cô im lặng soạn tin nhản rồi gửi nó qua để thông báo tình hình.
Khi cô cùng bánh bao nhỏ đi ra khỏi biệt thự, Hoàng Kiến Phong đang ngồi trong xe vốn đã rất nóng nảy, nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt của cháu trai, rốt cuộc cũng không có công kích gì Lam Ngọc Anh lúng túng ngồi vào xe.
Cô vẫn cảm thấy rất khó giải thích cho đến khi chiếc xe chạy ra khỏi bãi…
Cô đã đến công viên câu cá hơn một lần, và cô đã khá quen thuộc v‹ Vừa ngồi xuống bờ sông, nhân viên cùng chú Lê chậm rãi đi tới nó.
Chú Lê vẫn mặc bộ Thái Cực Quyền nhưng đã đổi sang màu xám, tuy phải chống nạng nhưng nhìn vẫn rất lịch lãm, lập tức vui vẻ chảo hỏi: “Cô Ngọc Anh có đến không?”
“Chào chú Lê!” Lam Ngọc Anh giữ phép lịch sự, gật đầu chào lại.
“Cô Ngọc Anh!” Có tiếng đàn ông gọi phía sau cô.
Lam Ngọc Anh nhìn thấy Lê Văn Nam đứng dưới nắng, cô ngượng ngùng chào hỏi: “Ö, chào anh…”
Bởi vì chú Lê là người lớn tuổi nhất nên Hoàng Kiến Phong trước mặt ông ta cũng chỉ như đàn em, khi nói chuyện với ông ta cũng có vài phần tôn trọng nhất định, lúc nhắc tới chuyện của Hoàng Trường Minh lúc trước trong lời nói tỏ rõ sự biết ơn.
“Đừng cảm ơn tôi!” Lão Lý cười xua tay: “Tôi đã nói với Hoàng gia từ lâu rồi, chuyện này cậu không cần cảm ơn tôi. Tất cả đều là công lao của cô Ngọc Anh, hơn nữa tôi cũng quan tâm đến thể diện của cô ấy!”
Ngay lập tức chú Lê đơn giản nói về vấn đề ở Hồng Kông cho Hoàng Kiến Phong.
Hoàng Kiến Phong nghe xong lời này liền sửng sốt: “Cô ấy thật sự giống như lời anh nói sao?”