Chương
Ngược lại chú Lê cho tới bây giờ văn chưa bắt được cá nhưng trên mặt tràn đầy nụ cười Khi trời gần tối, vị trí mọi người tụ tập được chuyển đến nhà hàng trong công viên Người phục vụ bưng trà đã pha lên, bên trong hộp là một bàn ăn hình tròn, chú Lê và cháu trai Lê Văn Nam ngồi sang một bên, còn bánh bao nhỏ được Hoàng Kiến Phong gọi đến bên cạnh, tựa như vô tình hình thành hai phe, chỉ có cô là ngồi ở giữa một mình.
Lam Ngọc Anh ngồi thẳng lưng, có chút khó chịu không thế giải thích được.
Cô nâng chén trà trước mặt lên nhấp một ngụm, cụp mắt xuống. Dùng khóe mắt đảo qua Lê Văn Nam vẫn luôn nhìn chấm chấm cô và chú Lê cũng đang uống trà, cuối cùng rơi vào người Hoàng Kiến Phong.
Lam Ngọc Anh có thể cảm giác được từ lúc câu cá, Hoàng Kiến Phong tâm tình không tốt.
Khuôn mặt không chút khó chịu nhưng lúc này trông nghiêm nghị và thâm trầm hơn, trái ngược hẳn với chú Lê vẫn luôn vui vẻ.
Cô vô tình đụng phải ánh mắt của đối phương, sống lưng thắt lại, không khỏi nuốt nước miếng thầm nghĩ không nên làm phiền ông ấy, hơn nữa cô đến đây là ý của Hoàng Trường Minh.
Hoàng Kiến Phong đưa tay rời khỏi đỉnh đầu của cháu trai, đột nhiên hỏi c Cô không gọi Trường Minh sao? Sao còn chưa tới!”
“Cháu cũng không rõ.” Lam Ngọc Anh mở miệng, Một giờ trước cô có nói chuyện điện thoại với Hoàng Trường Minh nhưng không phải cô gọi điện cho Hoàng Trường Minh, mà là anh gọi ngay sau khi nhìn thấy thông tin của cô sau cuộc họp. Sau khi biết được tình hình của cô, tự nhiên sẽ không tiếp tục ở lại công ty nữa. Vừa nhản tới Tào Tháo là Tào Tháo xuất hiện liền, cô chưa kịp trả lời thì cửa hộp đã bị mở ra.
Ngoài người phục vụ dọn món ra thì phía sau còn có một bóng người cao lớn, chính là Hoàng Trường Minh mà bọn họ vừa nhắc tới. Anh mặc một bộ đồ thủ công màu đen và thắt cà vạt tỉ mi, tính ra thời gian đáng lẽ anh đã lái xe tới ngay sau khi cúp điện thoại!
‘Sau khi đi vào, Hoàng Trường Minh trực tiếp đi đến bên cạnh Lam Ngọc.
Anh, lòng bàn tay tự nhiên ôm lấy vai cô.
Lam Ngọc Anh ngẩng đầu lên và đặt nhẹ tay lên mu bàn tay anh.
‘Bạ; Bánh bao nhỏ khẽ hét lên.
Hoàng Trường Minh cong môi, chào hỏi riêng chú Lê và Lê Văn Nam sau đó kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô.bg-ssp-{height:px}
Khi Hoàng Kiến Phong nhìn thấy một tia thất vọng trên gương mặt chú Lê và đứa cháu, vẻ mặt của ông ấy lập tức cũng giãn ra, trong lòng cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều. Ông ẩy vui vẻ nói với người phục vụ: “Phiền cô cho chúng tôi thêm một bộ bát đữa! “
“Vâng, chờ một chút ạ!” Người phục vụ mỉm cười đáp lại.
Lam Ngọc Anh lại liếc qua những người trên bàn, tự hỏi có phải là ảo giác của cô không. Hai cha con Hoàng Trường Minh và bánh bao nhỏ, cộng thêm Hoàng Kiến Phong, ba người họ dường như đang ở cùng một chiến tuyến.
Bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc, tất cả mọi người đều bước ra khỏi công viên câu cá.
Dù sao chú Lê cũng là khách, sau khi nhìn họ lên xe và lái đi thì một gia đình ba người và Hoàng Kiến Phong vẫn ở lại lối vào khu vườn, Tài xế đã mở cửa sau, bởi vì Hoàng Trường Minh cũng đang lái xe tới đãi nên Lam Ngọc Anh cầm lấy tay bánh bao nhỏ, tự nhiên trở lại xe, cúi đầu thấp giọng nói: “Bé con, tạm biệt ông nội đi!”
“Tạm biệt ông nội” Bánh bao nhỏ ập tức ngoan ngoãn giơ bàn tay lên chào.
“Cháu ngoan!” Hoàng Kiến Phong âu yếm gật đầu.
Khi đi ngang qua cô, bước chân của ông ấy lại đột nhiên dừng lại. Nhìn về phía chiếc xe cũ đang rời đi, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt có chút do dự, sau một lúc lâu cuối cùng cũng nhíu mày nói: Vì cô đã chọn ở bên Trường Minh, hai người lại có con rồi, nên không thể làm người phụ nữ vô tư ngốc nghếch như trước kia nữa”
Lam Ngọc Anh: “…”
‘Sau khi trở về biệt thự, màn đêm đã trở nên sâu thẩm.
Hoàng Trường Minh từ trong phòng tâm đi ra, liền nhìn thấy Lam Ngọc Anh đã ru bánh bao nhỏ ngủ rồi. Cô dùng một cùi chỏ chống đỡ khuôn mặt, mái tóc dài xõa xuống cả lưng, ánh đèn chiếu vào càng làm cho làn da trắng nõn Bộ phận nào đó của cơ thể lập tức nhô lên, lập tức nóng bừng.