Chương
Lam Ngọc Anh xấu hố không lên tiếng.
Nhìn thấy dáng vẻ cay đẳng và bực bội sâu sắc của anh, cô không nhịn được nói: “Chờ nửa tháng cũng không chịu nổi, vậy có thai thì còn chịu làm sao? Có thai thì phải mất hơn ba tháng đó”
“Lâu như vậy ư?” Hoàng Trường Minh kinh ngạc.
Dường như anh chưa từng cân nhắc vấn đề này, hiện tại nghe xong lời của cô, vẻ mặt liền có chút khó nói “Sau khi sinh con anh cũng không thể làm chuyện đó ngay được” Lam Ngọc Anh nói thật, thấy nếp gấp giữa lông mày của anh liền cố ý hỏi: ‘Vậy anh còn muốn có con gái nữa không?
Hoàng Trường Minh nhíu mày nhưng vẫn không lay chuyển được quyết tâm về có thêm một đứa nhỏ:“Tất nhiên”
Khóe miệng Lam Ngọc Anh căng ra, anh không nhịn được mà bật cười Thực sự là do giọng nói của anh quá đau khổ. Ngay lập tức cô cảm thấy rất xấu hổ lại bị anh dẫn dắt vào chuyện giường chiếu ở nơi công cộng, may mà người tới bệnh viện đều vội vàng, không ai để ý đến chuyện của họ, ‘Vừa quay người muốn nhanh chóng rời đi, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang hướng về phía mình.
Trần Phong Sinh mặc một cái áo của phòng phẫu thuật màu xanh rồi choàng thêm áo khoác blouse, trông giống như vừa mới rời phòng phẫu thuật, một tay đút túi trước, một tay đốt thuốc, trong miệng vẫn còn khói trắng “Bác sĩ Sinh!”
Lam Ngọc Anh đột nhiên nhớ ra rằng đây là bệnh viện tư nhân nơi anh ấy làm việc. Lý do không gặp được anh ấy bởi trước giờ Trần Phong Sinh theo đuối Trương Tiểu Du đến Nam Phi. Đêm cô xuất viện, cô biết được từ miệng của Hoàng Trường Minh rằng anh ấy đã trở về một mình “Trên thực tế tống cộng chỉ mất hơn mười ngày nhưng Lam Ngọc Anh rõ ràng cảm giác được Trần Phong Sinh trước mặt cô đã gầy đi rất nhiều, gò má cũng có chút nhô ra.
Đôi mắt đào hoa kia vẫn vô cùng hấp dẫn, bất giác lướt qua khuôn mặt anh ấy một khuôn mặt lạnh lùng và phó mặc mọi chuyện. Cảm giác như vừa cô đơn, lại vừa bức bối.
“Hai người tới đây làm gì?” Trần Phong Sinh đã đi tới trước mặt hai người.
Hoàng Trường Minh trả lời thay cô, đơn giản giải thích: “Mấy ngày trước cô ấy có một cuộc tiểu phẫu, hôm nay đến đây để tháo chỉ khâu”
“Cô không sao chứ?” Tân Mặc vội vàng hỏi.
“Không sao rồi!” Lam Ngọc Anh cười lắc đầu.
‘Trần Phong Sinh gật đầu lia lịa khi nghe lời cô nói: “Tốt rồi, tôi vừa mổ xong, Không có việc gì nên đi dạo trong sân nghỉ ngơi một chút, lát nữa còn có hai ca phẫu thuật”bg-ssp-{height:px}
Nói xong anh ấy lại đưa điếu thuốc trong tay lên miệng. Tâm mắt của Lam Ngọc Anh cũng theo sát động tác của anh trong tiêm thức, khi nhìn thấy đầu ngón tay anh cầm điếu thuốc run lên, cô không khỏi giật mình: “Bác sĩ Trần, tay của anh…”
“Không sao, chỉ là mổ quá nhiều nên bị chuột rút thôi!” Trần Phong Sinh cười giải thích Lam Ngọc Anh khẽ gật đầu, cô cũng cảm thấy công việc của anh ấy rất vất vả “Cậu có muốn một điếu không?“ Trần Phong Sinh quay đầu nhìn bạn mình.
“Không cần” Hoàng Trường Minh không trả lời, thật ra đã khá lâu anh không hút thuốc.
Trần Phong Sinh nhướng mày nhớ tới lý do anh không hút thuốc là vì dự định sinh con gái. Nghĩ đến đứa trẻ, anh không khỏi nghĩ đến sinh mệnh nhỏ bé mà mình đã mất đi vì không có cơ hội, tìm anh chợt thắt lại, rồi tất cả chua xót dường như lan ra cả cơ thế.
Vứt tàn thuốc còn sót lại trên mặt đất, anh ấy dùng mũi giày di điếu thuốc rồi cúi người nhặt ném vào thùng rác, làm xong một loạt hành động này Trần Phong Sinh vô tình hỏi lại: “Cô Ngọc Anh, Tiếu Du có liên lạc với cô không? “
“Chúng tôi chỉ từng nói chuyện trực tuyến một lần…” Lam Ngọc Anh trả lời thành thật.
“Ö Tân Mặc gật đầu, im lặng hai giây rồi lại hỏi: “Cô ấy thế nào rồi?”
“Thật may là…” Lam Ngọc Anh ngập ngừng nói Cô biết anh ấy chỉ hỏi về cuộc sống một mình ở Nam Phi của Sang Tiểu Du, cô cũng không biết nên trả lời như thế nào cho tốt nhất, nên chỉ có thể im lặng nhìn anh ta.
Trần Phong Sinh cười tủm tỉm không nói gi, từ trong túi áo lấy ra hộp thuốc lá, châm một điếu mới, nhìn đồng hồ rồi nói: “Sắp hết giờ rồi, tôi phải trở về chuẩn bị cho ca mổ. Không tán gẫu nữa! Hai người cũng về sớm đii”
Hoàng Trường Minh mím môi: “Có gì thì gọi điện nhé.
“Ừ!” Trần Phong Sinh gật đầu.