Chương
Quay về biệt thự, chiếc Land Rover màu trắng buổi sáng cùng rời đi đã đỗ ở trong sân rồi.
Lam Ngọc Anh dắt tay con trai vào trong biệt thự, trong phòng khách, Hoàng Trường Minh đã cởi áo khoác vest và cà vạt ra, chỉ mặc áo sơ mi, vất chéo chân dài ngồi trên sô pha, trong tay cầm một cái iPad lướt xem tin tức.
Nghe thấy tiếng bước chân, ánh mắt sâu thẳm điềm tĩnh của anh mới từ từ nhìn lên, Lam Ngọc Anh ngạc nhiên bước về phía anh: “Hoàng Trường Minh, sao hôm nay anh về sớm thế?”
“Buổi chiều có một hội nghị bị hủy, công việc không bận rộn nên về trước”
Hoàng Trường Minh tạm đặt iPad trong tay xuống, lười biếng trả lời, sau khi nhìn lướt qua mặt cô liền nhìn con trai ở bên cạnh.
Nói chính xác ra là nhìn lì xì mà hai cái tay nhỏ của cậu bé đang cầm.
Hủy bỏ hội nghị chỉ là giả vờ, sao anh có thế nói mình không yên tâm, về nhà trước đợi kết quả được, lúc này đã không cần gọi con trai đến hỏi nữa, sau khi nhìn thấy lì xì thì đã biết là tiến triển rất thuận lợi rồi Bánh bao nhỏ không đi vào phòng khách với cô, vùng khỏi tay cô chạy lên lâu phía sau.
Không cần nghĩ, chắc chản là chạy về phòng giấu tiền rồi!
Lam Ngọc Anh ngồi bên cạnh anh, hờn dõi nói: “Anh cũng lợi hại quá nhỉ?”
Hoàng Trường Minh nhíu mày, vui vẻ chấp nhận cái này.
Lúc trước đi xem sân khấu kịch với cô, ung dung thản nhiên đánh bại Lê Văn Nam, bây giờ dễ dàng thuận lợi hóa giải nguy hiểm bên ông Sang…
Nhưng cũng do Lê Văn Nam làm người chính trực tử tế, kiên quyết muốn cạnh tranh công bằng, muốn dùng tấm chân tình của mình để đào tường, nhưng trong tim cô không có anh ta, thế nên cũng chỉ có thể bị ngược thành cặn bã, đối với anh thực sự cũng không phải mối đe dọa quá lớn, chỉ là chút ghen tuông điều hòa cuộc sống mà thôi Lại nghĩ đến hai chị em họ nhà họ Lê kia, Lam Ngọc Anh không nhịn được chau mày.bg-ssp-{height:px}
Tình địch của anh không giống như cô, thật sự không biết là may mắn hay không may mắn nữa!
Lam Ngọc Anh nói cho anh: “Ông nội nói ngày mai vẫn muốn bảo tôi đưa Đậu Đậu đến”
Hoàng Trường Minh nhếch môi.
Ngày thứ hai, Lam Ngọc Anh như đã hẹn đưa Bánh Bao Nhỏ đến nhà cũ nhà họ Lê lần nữa.
Ông Sang đã trông mòn con mắt ở trong sân, đến khi nhìn thấy Bánh Bao Nhỏ nhảy từ trên xe xuống, lập tức lộ ra nét cười, dất tay nhỏ của cậu bé, tràn đầy yêu thương bước vào trong nhà Cả buổi chiều, trong phòng khách toàn là giọng nói mềm mại của trẻ con và tiếng cười của người già Lam Ngọc Anh đứng dậy cầm ấm trà, đến phòng bếp tìm người làm để đổ đầy ấm, lúc bưng trở lại, có tiếng vang đến từ trước phòng khách, có người đến, người làm chạy ra đón tiếp, người đến lại là hai chị em họ Lê Tuyết Trinh và Trịnh Phương Vũ đến.
Dường như là kết bạn cùng đến, đang cùng thay dép lê ở cửa Sau khi thấy cô, Lê Tuyết Trinh nghiêng đầu nhìn Trịnh Phương Vũ ở bên cạnh một cái, người phía sau hé môi cười, lại vui vẻ chạy về phía cô, mặc một chiếc áo khoác mỏng dáng dài, vạt áo tung bay giống như con bướm.
Lúc Trịnh Phương Vũ đến trước mặt cô, vẫn giữ khuôn mặt mỉm cười như cũ: “Cậu cũng đến gặp ông ngoại?”
Lam Ngọc Anh không nhịn được chau mày, trong lòng cảm thấy cực kỳ không tưởng tượng nổi.
Cô vô ý thức lùi về sau một bước.
Xây ra chuyện khác thường chắc chản là có điều quái lạ Dù số lần gặp mặt đã không thế đếm được trên đầu ngón tay, nhưng theo cô hiểu, Trịnh Phương Vũ là người rất rõ ràng ân oán, hơn nữa lòng dạ không sâu, có cảm xúc gì không giấu được đều viết trên mặt, từ sau lần quen biết ở tiệc cũng chưa từng che giấu ý đối địch với cô.