Chương
“Trịnh Phương Vũ chỉ thẳng vào người hầu, tức giận đến đầu ngón tay có chút run rấy: “Đồ mà tôi tự tay đưa cho cô, trong đó là cái gì, tôi còn không biết được! Cô không làm được việc, bây giờ lại muốn đổ tội cho tôi hả?”
“Đủ rồi!” Ông cụ Sang gõ mạng cây gậy ba- tong xuống đất.
Trịnh Phương Vũ nhìn thấy ông cụ nổi giận, sốt ruột đến mức ánh mắt cũng đã phiếm hồng, nước mắt nhanh chóng lăn xuống: “Ông ngoại, ông nghe cháu giải thích, cháu chỉ muốn trút giận tí thôi, không nghĩ…”
“Cháu còn muốn ngụy biện cái gì nữa? Vừa nấy cháu cũng thừa nhận rồi, là cháu sai khiến người hầu làm, ông còn tưởng là cháu biết lỗi rồi, không ngờ rằng cháu lại láo xược như vậy! Xem ra mấy năm nay Hoài Phương đã chiều cháu quá rồi!” Ông cụ Sang vô cùng thất vọng lắc đầu.
“Ông nội, ông đừng tức giận, coi chừng sức khỏe! Phương Vũ nó tuối còn nhỏ, không hiểu chuyện, phạm sai lầm cũng là chuyện bình thường, may thay là bây giờ không xảy ra chuyện gì hết!”
Lúc này Lê Tuyết Trinh đứng ra khỏi chỗ ngồi, bưng tới một cốc nước, vừa cúi người võ ngực cho ông cụ, vừa nhìn sang em họ: ‘Phương Vũ, em xem đã chọc giận ông cụ như thế nào rồi này, còn không mau nhận lỗi sai của mình đi!”
“Em không!” Trịnh Phương Vũ vẫn mang vẻ mặt bướng bỉnh, chuyện mình chưa từng làm tuyệt đối sẽ không nhận.
Lê Hoài Lâm cũng cảm thấy thất vọng mà nói: ‘Phương Vũ, việc cháu làm thực sự rất quá đáng!”
“Chú, cháu…” Trịnh Phương Vũ nghẹn ngào, ngay cả cô ta cũng không biết bản thân phải nói cái gì, hơn nữa giây phút này, trên bàn cơm cũng không ai tin tưởng lời cô ta nói nữa rồi.
Con mắt Hoàng Trường Minh âm u như trời mưa tháng sáu, lạnh giọng nói ra ba chữ: “Báo cảnh sát”
‘Vậy mà lại dám dùng thuốc diệt chuột, đây đã không đơn giản là một trò đùa dai nữa rồi, không thể nào tùy tiện bỏ qua được.
“Báo cảnh sát?” Giọng ông cụ Sang cứng lại, Lê Hoài Lâm ngồi bên cạnh cũng nhíu mày, sau khi hai cha con nhìn nhau, ông cụ Sang không thể không cất lời nói: “Chuyện này..dù sao cũng là người một nhà, báo cảnh sát thì bỏ qua đi, may là Ngọc Anh không có uống bát canh này, nếu không bây giờ cũng phải vào bệnh viện rồi! Tuổi của Phương Vũ thực sự là quá nhỏ, nó làm như vậy cũng chỉ là trong chốc lát bị hồ đồ mà thôi, in rằng nó sẽ nhận ra lỗi sai của mình, chúng ta tạm thời cứ bỏ qua cho nó lần này đi!”bg-ssp-{height:px}
Cho dù nói thế nào đi nữa, Trịnh Phương Vũ cũng là người nhà họ Lê.
Mặc dù làm ra chuyện như vậy thực sự là làm cho người ta vô cùng tức giận, nhưng mà không thể đưa cô ta đến đồn cảnh sát được, vẫn là âm thầm giải quyết ở nhà thì hơn. Chồng Lê Hoài Phương không may mất sớm, nhiều năm như vậy vẫn không tái hôn, con gái chính là hy vọng duy nhất của bà ta, nếu như thực sự làm như vậy, cũng không biết phải nói với bà ta như thế nào.
Sắc mặt Hoàng Trường Minh lạnh bãng, không hề thay đối ông cụ Sang thấy không thuyết phục được anh, chỉ có thể nhìn sang Lam Ngọc Anh cầu cứu, Nhận được ánh mắt cầu xin của ông cụ cùng với Lê Hoài Lâm, cô biết rắng Hoàng Trường Minh đang tức giận vì mình, nhưng cân nhắc lại, đặc biệt là dưới ánh mắt của ông nội và cha, đành phải kéo tay áo của anh.
Bàn tay Hoàng Trường Minh đặt lên trên tay cô, cuối cùng gật đầu một cái.
Ông cụ Sang thở phào nhẹ nhõm, trừng mắt hướng về phía cháu gái, nghiêm giọng nói: “Ngày mai ông sẽ gọi điện thoại cho mẹ cháu, đem cháu về nước Anh, sau này không có việc gì thì dừng có quay về”
Trịnh Phương Vũ cần chặt môi, nhìn thấy ánh mắt mọi người đều ngập tràn sự giận dữ, trách móc mình, trong lòng vừa tức giận vừa oan ức, giậm giậm chân, quay người bỏ chạy ra khỏi nhà ăn.
Lê Tuyết Trình thấy thế, lo lẳng mà nói: “Ông nội, cháu đi theo em ấy đây!”
“Không cần để ý nó!” ông cụ Sang nghiêm giọng, ‘Sau bữa cơm đầy sự chấn động lòng người, một nhà ba người định rời đi Lúc vừa mở cửa xe chuẩn bị ngồi vào trong thì chợt nghe thấy tiếng bước chân chạy đến từ phía sau, rồi gọi tên cô.
“Lam Ngọc Anh!”
Lam Ngọc Anh quay đầu lại, nhìn thấy Trịnh Phương Vũ không biết chạy từ đâu ra.
Nghĩ đến những việc đối phương đã làm, cô không khỏi cảnh giác mà lui về sau hai bước, mà khi Hoàng Trường Minh nghe thấy tiếng bước chân cũng đã nhanh chóng bước nhanh qua mui xe đến bên cạnh cô, bảo vệ cô ở sau lưng, vẻ mặt hung ác.