Chương
Chỉ tiếc là, thời khắc mấu chốt người hầu đó lại quá nhát gan, vậy là lại không cẩn thận đánh rơi bát canh, lại bị Hoàng Trường Minh nhìn thấu, nếu không thì, bây giờ Lam Ngọc Anh sớm đã nằm trong bệnh viện rồi, tốt nhất là cả Bánh Bao Nhỏ kia cũng uống một vài ngụm…
Sao mỗi lần đều sẽ thiếu sót một chút vậy!
Lê Tuyết Trinh cảm thấy rất giận dữ, lại nhìn về phía cô em họ đang thở hồng hộc, cô ta thản nhiên cười một cái: “Thuốc là do em tự tay đưa cho cô ta, không liên quan gì đến chị hết, tùy em hết thôi, chị ngay thẳng không sợ bất cứ cái gì! Phương Vũ, không thế không nói rằng lần này em thực sự rất là quá đáng, mong em có thể nhận thức được lỗi làm của bản thân mình, sau này đừng phạm lỗi nữa! Em yên tâm, bên phía ông nội, chị sẽ nói giúp cho em!”
“Chị…” Trịnh Phương Vũ bị cô ta nói cho dăm ba câu liền nghẹn lời.
Lê Tuyết Trinh vỗ lên bờ vai cô ta trấn an, sau đó xoay người bỏ đi Ngồi vào trong xe, Lê Hoài Lâm đang chợp mắt cũng mở mắt ra, nhìn về đứa cháu gái đang tức giận mà giãm chân tại chỗ: “Tuyết Trinh, Phương Vũ tìm con nói cái gì vậy?”
“Không có gì đâu, chỉ là vẫn không nhận được lỗi của mình, con đã khuyên em ấy rồi” Lê Tuyết Trinh cười đáp.
Lê Hoài Lâm nghe vậy, gật đầu trực tiếp bảo tài xế lái xe đi Bên kia, Lam Ngọc Anh bà Hoàng Trường Minh cũng đã trở về biệt thự, đâu tiên dỗ Bánh Bao Nhỏ ngủ, trong phòng ngủ bên cạnh giờ chính là thể giới của chỉ hai người bọn họ.
“Hoàng Trường Minh, anh có tin lời Trịnh Phương Vũ không?”
Lam Ngọc Anh áp má lên ngực anh, không đầu không đuôi mà hỏi một câu.
Hoàng Trường Minh nhíu mày: ‘Sao lại vẫn còn nghĩ đến cô ta”
Lam Ngọc Anh nhấp nháy miệng, trầm tư mà nói: ‘Em chỉ cảm thấy rắng, có thế cô ta thực sự không muốn hại em…”
Kiểu người như Trịnh Phương Vũ dám yêu dám hận, cũng là người dám chịu trách nhiệm, dựa theo tích cách của cô ta, nếu như cô ta thực sự làm như vậy sẽ không giải thích nhiều, hơn nữa không hiểu vì sao, cô cứ cảm thấy có một loại cảm giác chuyện này có quan hệ với Lê Tuyết Trinh, mặc dù trong chuyện lúc nấy cô ta không có gì liên quan, nhưng cô ta cũng quá bình tĩnh rồi.bg-ssp-{height:px}
Nhưng mà không thể nào nói điều đó với anh được, sợ anh sẽ cảm thấy bản thân mình quá nhỏ nhen, huống chỉ chuyện của bọn họ sớm đã là quá khứ rồi Hoàng Trường Minh hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không để ý: ‘Nếu như ông cụ Sang nói chuyện không giữ lời, trong một tuần, anh cũng sẽ đuổi cô ta về nước Anh”
“Nhưng mà, anh không phải là nói mẹ cậu ấy với mẹ anh.” Lam Ngọc Anh không nhịn được mà nói “Mặc kệ!” Hoàng Trường Minh trầm giọng.
Lam Ngọc Anh ngẩng đầu, nhìn lên chiếc cảm sắc nét của anh, khuôn mặt nghiêm nghị ở dưới ánh đèn lộ ra sự thờ ơ, không hợp với tình người, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy được có chút ấm áp đang lan tỏa nơi trái tim.
Nhìn thấy bên ngoài đã bị bóng đêm bao phủ, cô đấy anh: “Hoàng Trường Minh, anh đi tâm trước đi, em đi xuống tầng pha hai cốc sữa nóng…”
Không biết là do thuốc diệt chuột làm cho lòng cô sợ hãi hay không, trên mâm cơm nhà họ Lê ăn được tất ít, dọc đường đi, cô cảm thất vô cùng đói bụng Bàn tay Hoàng Trường Minh đặt ở trên eo cô, nhiệt tình mà nói: “Uống sữa bò gì cơ chứ, lát nữa anh đút cho em ăn đồ tốt hơn nữa!”
“Anh nghiêm túc một chút đi!” Lam Ngọc Anh đỏ mặt.
Lôi bản tan to lớn không an phận ở trong áo ra, cô bước ra khỏi giường, chạy xuống tầng pha sữa bò.
Chờ Hoàng Trường Minh đi ra từ phòng tảm, Lam Ngọc Anh đã hâm nóng xong sữa bò đưa lên rồi, một cốc trong đó đã bị cô uống sạch rồi, nhưng mà không thấy cô ở trong phòng, mà đang đứng ở trước gương phòng thay quần áo, hai tay đang áp lên hai bên mặt.
Người trước đây đỏ mặt chạy ra ngoài phòng ngủ, giờ lại cau có mà nhìn bản thân mình trong gương Hoàng Trường Minh nhíu mày đi đến: “Sao vậy?”