Chương
Lam Ngọc Anh tìm một chỗ dưới tán cây lớn, đứng ở trong bóng râm mà chờ.
Bệnh viện là nơi đông người nhất trong thành phố, trước cổng đông nghịt, trên chỗ qua đường có nhiều người đang đợi đèn xanh.
Ánh mắt Lam Ngọc Anh dõi theo chiếc Mercedes- Benz màu đen đang đi qua trước mắt, tâm mắt không chút ý mà lướt qua một bóng dáng quen thuộc, chỗ trước mắt cách tầm mấy bước chân, Trịnh Phương Vũ mặc một bộ đồ đen đang đi từ trong cửa hàng tiện lợi ra, trên tay vẫn cầm một cốc sữa nóng.
Nhưng mà vẫn luôn cúi đầu xuống, vẻ mặt vô cùng buồn bực, lại kết hợp với một bộ đồ đen, hoàn toàn không có tí tỉnh thần nào, xem ra đặc biệt khó xử.
Chuyện thuốc diệt chuột lần trước, ông cụ Sang vô cùng tức giận, nghe nói còn không cho cô ấy bước chân vào nhà cũ nhà họ Lê nữa, hơn nữa tối thiểu hai ngày sẽ trả về Anh.
Bởi vì Lam Ngọc Anh đứng bên cây lớn, Trịnh Phương Vũ vẫn luôn cúi đầu cầm mặt xuống đất, nên cũng không nhìn thấy cô.
Đèn xanh của người đi bộ kết thúc, một loạt xe đông đúc bất đầu vừa chạy vừa hú còi inh ỏi, chạy nhanh như con thoi vậy, Lam Ngọc Anh nhìn thấy Trịnh Phương Vũ không có phát hiện ra, vẫn tiếp tục bước đi.
Trên hành lang cũng tấp nập toàn người là người, người từ hai phía va chạm nhau vội vàng mà đi qua.
“Bịp”
Một chiếc taxi vừa chạy như tên bắn vừa hú còi Đường như Trịnh Phương Vũ không có nghe thấy tiếng còi, vẫn cúi đầu mà tiến về phía trước như cũ Nhìn thấy chỉ còn hai bước nữa là sẽ xảy ra va chạm, cuối cùng Lam Ngọc Anh vẫn chạy từ trong bóng cây lớn ra, bắt lấy cánh tay của cô ấy từ phía sau, ngăn cản cô ấy bước tiếp về phía trước: “Cẩn thận!”
Lúc này Trịnh Phương Vũ mới bừng tỉnh, lảo đảo lùi về phía sau hai bước, ngã xuống đất, sữa bò đổ ra hết trên đường, nhìn thấy chiếc taxi nhanh chóng lướt qua trước mặt, gió thổi tóc cô ấy bay tung lên, sau khi đứng dậy đôi mắt vẫn trừng lớn, chưa thoát khỏi sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy xuống từng dòng, Nhớ đến cảm giác vừa nãy lại rét run, cảm thấy bừng tỉnh sau khi bản thân suýt đã bị xe tông.
Sau khi bình tĩnh lại, Trịnh Phương Vũ mới phát hiện ra người cứu mình là ai.
Ngoại trừ bị sợ hãi vì sự cố bất ngờ, đồng thời cũng cảm thấy không biết làm sao mà mở lời, lại thấy cô bị lực kéo hồi nãy làm ngã ra sau, hình như chỉ đụng nhẹ vào người bên cạnh, xem ra cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng mà lông mày vẫn luôn siết chặt, cô ấy do dự mà tiến về phía trước, miễn cưỡng cất tiếng hỏi: “Này, cô không sao chứ?”
Lam Ngọc Anh bĩu môi: ‘Nếu như biết cảm ơn tôi, trước tiên đỡ tôi đến chỗ bên cạnh ngồi xuống cái đã”bg-ssp-{height:px}
Trịnh Phương Vũ nghe vậy trái lại không hề chăn chừ, chủ động đỡ cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Sau khi khom người ngồi xuống, chưa kéo dây khóa túi chặt nên tờ xét nghiệm cùng với giấy siêu âm lấy từ bệnh viện bị rơi xuống.
“Tôi nhật giúp cô!”
Trịnh Phương Vũ vội vàng nói, cầm lên nhìn xem nội dung bên trong, kinh ngạc không ngớt nhìn về phía cô: “Đây là giấy xét nghiệm của cô? Cô mang thai rồi?”
“Ừm…” Lam Ngọc Anh gật đầu.
“Lam Ngọc Anh cô điên rồi ?” Trịnh Phương Vũ lập tức đứng bật dậy, sắc mặt thay đối mạnh mẽ, giống như nhìn thấy người nào kỳ dị lắm vậy, ánh mắt vô cùng hoang mang, không dám tin tưởng mà cất tiếng: “Cô đã mang thai rồi, vừa nấy còn đột nhiên chạy ra cứu tôi? Cô có phải là bị ngốc không vậy, cô có biết nguy hiểm như thế nào không hả, lỡ như mà có chuyện gì không may xảy ra thỉ phải làm sao hả? Cô… điên rồi!”
‘Sau khi nói xong, Trịnh Phương Vũ cũng ngơ ngẩn ra rồi, vì quá sợ hãi mà biểu cảm trở nên vô cùng sợ hãi, nhìn vô cùng ngốc nghếch.
Lam Ngọc Anh nghe thấy rất muốn liếc xéo một cái.
‘Vừa nãy cô cũng chỉ là nhất thời mềm lòng, theo bản năng mà chìa tay ra túm lấy cô ấy, nếu như cho cô thêm nhiều thời gian để suy nghĩ, cô mới không thèm quan tâm đâu!
Mặc dù bị va chạm với người qua đường, nhưng chỉ đụng vai nên không có bị thương ở chỗ nào, nhưng cũng hoàn toàn dọa sợ cô rồi, muốn ngồi xuống chậm rãi bình tĩnh lại, sợ hãi sẽ tổn thương đứa bé trong bụng, nếu như có chuyện gì, cô sẽ hận chết bản thân mình mất.
Gó trời chứng giám, đứa bé này đối với cô quan trọng đến nhường nào!