Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

chương 978

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Thật ra cô cũng không có nhiều bạn bè, người thân nhất là Trương Tiểu Du đã đi Nam Phi, cô không có người bạn thân nào ở Sài Gòn cả, nếu như có thể có thêm một người thì cũng là một chuyện đáng để vui mừng!

Lúc này điện thoại reo.

Lam Ngọc Anh lấy ra xem qua, trên màn hình hiện lên ba chữ “Hoàng Trường Minh”, có lẽ làm việc xong nhìn thấy điện thoại mới gọi lại cho cô, tất nhiên đã nói lại làm bạn thân, cô cũng không trốn tránh mà trực tiếp nói: “Alô?”

Trịnh Phương Vũ một bên kéo tay cô, ánh mắt cố gắng lướt sang bên cạnh.

“Ở bên ngoài?” Hoàng Trường Minh nghe được hoàn cảnh ồn ào bên ấy của cô, Ừz Lam Ngọc Anh trả lời.

Hoàng Trường Minh nghe xong, trọng giọng nói có vẻ vui vẻ: “Quà chuẩn bị cho anh đâu?”

Lam Ngọc Anh cố ý không trả lời, ngược lại đối chủ đề hỏi: “Ngày mai mấy giờ lên máy bay?”

“Chuyến bay một giờ tưỡi chiều, ba giờ rưỡi chiều hạ cánh” Hoàng Trường Minh nói xong, vẫn không quên nhắc nhở cô lần nữa: “Đừng quên em đã hứa với anh là đi đón anh, mang theo quà đó”

“Được, em biết”

Lam Ngọc Anh buồn cười đồng ý, nghe thấy Phan Duy bên đó gọi anh, cô vội nói: “Hoàng Trường Minh, anh làm việc trước đi, tối rồi nói”

Cúp điện thoại, Trịnh Phương Vũ vẫn luôn ngoảnh đầu về phía bên cạnh rốt cuộc có thể xoay về, không hiểu hỏi cô: “Ngọc Anh, vừa nấy vì sao cậu không nói cho anh Trường Minh chuyện cậu mang thai?”

Lam Ngọc Anh chỉ cười không nói, bỏ điện thoại lại vào túi áo.

“Tớ biết rồi, cậu muốn cho anh ấy một điều bất ngờ đúng không?” Trịnh Phương Vũ nhanh chóng đoán được, vẻ mặt lập tức thay đổi: “Chán ghê, hai phút trước từ mới vừa quyết định từ bỏ tình cảm dài bảy năm, có thế đừng nhanh chóng trắng trợn khoe tình cảm của nhau ngược tớ không?”

Lam Ngọc Anh trực tiếp nói với cô ấy: “Phương Vũ, nếu cậu muốn làm bạn thân với tớ, tình huống này sau này nhất định sẽ gặp phải, tớ khuyên cậu vẫn nên nghĩ kỹ đi”bg-ssp-{height:px}

“Tớ… nghĩ kỹ rồi! Có gì mà không làm được chứ, càng ngược càng mạnh mẽ nhé“ Trịnh Phương Vũ hừ một tiếng.

Đi ra từ trong bệnh viện, một chiếc xe màu đen đúng lúc chạy vụt qua.

Lam Ngọc Anh vẫy gọi ra hiếu cho người giúp việc, sau đó nói với cô ấy: “Xe trong nhà tới tồi, tự tớ trở về được rồi”

“Không được, tớ phải đưa cậu về nhà an toàn, nhìn tận mắt cậu vào cửa tớ mới yên tâm” Trịnh Phương Vũ lại nói.

‘Sau đó không đợi chú Lý xuống xe thì đã một bước đi đến chiếc xe, giúp cô mở cửa phía sau xe ra, tiện thể cũng chen vào trong xe ngồi chung với cô.

Lam Ngọc Anh nhìn Trịnh Phương Vũ tự mình ngồi vào thì liền bảo chú Lý cực chờ thêm một lát nữa.

Đợi đến lúc biệt thự, cô xuống xe, lúc đến cửa sảnh thì quay đầu lại, còn chứng kiến Trịnh Phương Vũ nhô nửa người ra vẫy tay với mình, cô không biết nên khóc hay nên cười, thật đúng là nói được làm được, muốn nhìn tậm mắt cô đi vào cửa Ban đêm, Lam Ngọc Anh ngủ ngon giấc, ngày thứ hai tinh thần sáng láng.

Bởi vì muốn chờ đem tin tức tốt chia sẻ cho anh, tâm trạng rất không tệ, cho tới trưa cũng ngâm nga bài hát Ăn cơm trưa xong, cô gọi bánh bao nhỏ lên tầng, hai mẹ con thay đồ đi ra ngoài, xuất phát tới sân bay đón người nào đó đi công tác trở về.

Lam Ngọc Anh bẩm đốt ngón tay tính xong thời gian, chẳng qua rốt cuộc vẫn phải chờ hơn hai mười phút, đúng dịp máy bay bị muộn, tin tức nhắc nhở chuyến bay trong phát thanh không bao lâu, ở lối ra liền thấy một bóng hình cao.

to mặc áo vest đi ra Trong đám người, lóa mắt và bắt mắt như thế Dáng vẻ cao lớn của Hoàng Trường Minh ở phương Bắc cũng được xem là cao, dáng người thẳng, nhìn một chút là có thể nhìn ra.

“Chỗ này!”

Lam Ngọc Anh sợ anh không thấy cô bèn đưa tay vẫy vẫy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio