Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

chương 985

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Hoàng Trường Minh đã bưng chén canh đến: “Há miệng!”

Lam Ngọc Anh nhíu mày.

Không đợi cô từ chối Hoàng Trường Minh đã múc một thìa canh đưa đến bên miệng cô.

Lam Ngọc Anh đành phải ngoan ngoãn há miệng uống hết, lúc cô liếc nhìn Trịnh Phương Vũ thì thấy cô ấy đang ngây ngốc nhìn họ rồi lại đang khó khăn quay mặt đi chỗ khác.

Cô vội vàng đưa tay bưng chén canh và cái thìa r uống! Để em tự uống!”

Lam Ngọc Anh cũng không cho phép anh khuyên nữa, sau khi cô bưng chén canh lên thì uống một hơi cạn sạch.

Cuối cùng còn đưa cái chén trống rỗng về phía anh: ‘Em uống hết rồi, bây giờ anh có thể đi lên rồi chứ?”

Hoàng Trường Minh hài lòng cong khóe môi.

Lúc quay người lại cúi người hôn trộm lên khóe môi cô sau đó mới đút hai từ bỏ nói: “Đừng, để em tay vào túi đi lên lầu.

Lam Ngọc Anh xấu hổ đỏ mặt che miệng, khi ở nhà cô đã quen với hành vi đùa nghịch lưu manh của anh, đợi đến khi bóng dáng cao lớn của anh biến mất sau cầu thang cô mới quay đầu lại thì nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ và bị thương của Trịnh Phương Vũ.

A, cô quên mất ở đây vẫn còn có người ngoài!

Lam Ngọc Anh cũng rất xấu hổ khẽ ho: Trịnh Phương Vũ nhanh chóng gật đầu rồi buông thống hai vai bưồn bã nói: Tớ bỗng nhiên hơi hối hận khi quyết định làm bạn thân với cậu, thực sự là quá kích động!”

Trước đó cô ẩy nghe thấy họ gọi điện thoại thế hiện sự đầm thẳm là một chuyện, bây giờ tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác, mặc dù nói cô ấy đã quyết định buông tay lựa chọn chúc phúc cho họ nhưng cô ấy vẫn cảm thấy rất bị kích thích đâm vào trong tim phổi!

“Vậy bây giờ cậu hối hận vẫn còn kịp đấy!” Lam Ngọc Anh vô cùng nghiêm túc nói ớ lại ngược đãi cậu rồi?”bg-ssp-{height:px}

Không, trên thế giới không có bán thuốc hối hận, hơn nưa tớ cũng không có cơ hội! Trịnh Phương Vũ lắc đầu, cô ấy không muốn làm người có bụng dạ như kim, hơn nữa đầu rơi xuống đất cũng chỉ giống như bát lớn bị mẻ, trái lại cô vẫn có thể chịu được điều đói”

Sau khi tự chữa lành, anh vẫn nghiêng người hỏi: “Ngọc Anh, anh Trường.

Minh làm vậy với cậu là vì anh ấy có con sao? Bình thường hai con mắt anh ấy chỉ nhìn thấy một mình cậu thôi sao?”

Khi bị hỏi như vậy Lam Ngọc Anh đã sững sờ trong hai giây.

Dường như đúng là như vậy, bất kể là ở đâu hay có bao nhiêu người bên cạnh, đôi mắt sâu thẩm của Hoàng Trường Minh dường như luôn vô thức đặt lên trên người cô, giống như một ổ khóa luôn giữ chặt cô, mãi mãi luôn khóa cô ở một chỗ an toàn.

Cô nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nghiêm túc hỏi: “Cậu muốn nghe tớ nói thật không?”

Khi Trịnh Phương Vũ nghe lời này, cô ấy đây là không phải tự kiếm cơm chó ăn sao, lắc đầu như vũ bảo: “Quên đi, cậu cứ coi như tớ chưa nói gì đi!”

Lam Ngọc Anh gật đầu, ý của cô chính xác là cũng muốn như vậy!

Trịnh Phương Vũ lắc tóc đuôi ngựa sau đầu một cái, đồng thời khiến tâm trí cô ấy tỉnh táo lại, không hối hận vì những việc mình đã quyết định, nếu đã quyết tâm chịu đựng đau đớn mà chọn lựa chúc phúc, vậy thì cô ấy phải buông bỏ hoàn toàn, cô ấy không muốn làm một người nhu nhược thiếu quyết đoán!

Hơn nữa, tuy rắng cô ấy mất đi mộng tưởng tình yêu, nhưng cô ấy lại có được một cô bạn thân, cũng không thiệt!

Trịnh Phương Vũ ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh cô, nắm lấy cánh tay cô, xoa xoa mặt cô: “Ngọc Anh, tớ ở đây, thật ra có chuyện muốn nhờ cậu”

Có chuyện gì vậy?” Lam Ngọc Anh nheo mắt lại.

Trịnh Phương Vũ cười đắc ý nói: “Cậu xem nha, giờ chúng ta đã hóa thù thành bạn, từ tình địch thăng cấp thành bạn thân, cậu có thể nói đỡ cho tớ nói với ông ngoại, tớ không muốn lại bị bắt đi! Tớ đã bảy năm liền không về nước, tớ mới đến đây được vài ngày, mới ở có mấy ngày, tớ vốn còn định ở Sài Gòn này tìm một công việc, tớ là du học sinh ở nước ngoài về dùng trí thức của mình cống hiển cho nước nhà không ngon hơn sao, cậu giúp tớ đi mà được không?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio