Chương
Thật ra sáng nay Lam Ngọc Anh đã tình ngờ nghe được, áng nay sau khi ăn bữa sáng xong, Hoàng Trường Minh đã đi theo thím Lý xuống bếp, giống như mẹ già lấm bẩm muốn ép cô uống hết canh, còn phải ăn nhiều trái cây, bao gồm luôn cả thời gian quy định ăn một chút canxi và vitamin C, thím Lý nghe vậy thì không ngừng gật đầu như giã tỏi, chỉ thiếu nước cầm quyển sổ nhỏ ghi lại Lam Ngọc Anh cầm một quả đào vừa được vận chuyển đến sáng nay, cản một nước, mật ngọt từ quả đào vương vãi khắp đầu lưỡi.
Sau khi Trịnh Phương Vũ nhận điện thoại xong, từ cửa số sát đất chạy về trên ghế so pha, tùy tiện cầm lấy nửa quả dưa đỏ cô để thừa đưa lên miệng cần một miếng lớn.
Lam Ngọc Anh nuốt đồ vật trong miệng xuống: “Mẹ cậu gọi điện sao?”
‘Vừa rồi cô có mơ hồ nghe được, Trịnh Phương Vũ gọi người ở đâu dây bên kia là mẹ.
Nhìn vẻ mặt nũng nịu của Trịnh Phương Vũ, thật ra trong lòng cô rất hâm mộ, mẹ chỉ có ở trong ký ức lúc bé của cô mà thôi “Ừmf” Trịnh Phương Vũ gật đầu, nhanh chóng ăn nốt phần ruột dưa còn lại, sau đó ném vỏ vào trong thùng rác, lau khóe miệng nói: “Hai ngày nữa mẹ tớ sẽ trở về nước!”
Lam Ngọc Anh nghe vậy cũng khẽ gật đầu.
Mẹ của Trịnh Phương Vũ chính là Lê Hoài Phương, là con gái nhỏ của ông cụ Sang, cũng là em gái của Lê Hoài Lâm. Dựa theo quan hệ máu mủ mà nói, cô hẳn phải nên gọi một tiếng bác gái.
Lần này Lê Hoài Phương trở về chỉ là nhất thời nảy lòng tham, nhưng mục đích lại không đơn giản.
Tuổi Trịnh Phương Vũ còn nhỏ, sự từ trải và lòng dạ cũng không sau, trước đó việc thuốc chuột ở nhà cũ nhà họ Lê, mặc dù cảm thấy bị oan uổng muốn chết, cũng hoài nghỉ mình thay người khác gánh tội, nhưng cũng không có.
chứng cứ chứng minh mình trong sạch, nhưng Lê Hoài Phương thì khác, dù sao cũng là người trải, gần như sau khi con gái nôn ra nước ói về phía mình thỉ có thể trăm phần trăm kết luận Lê Tuyết Trinh quấy phá trong đó.
Lê Hoài Phương trước kia tiếc nuối đau thương mất chồng, nhưng tình cảm với chồng vô cùng tốt, nhiều năm cũng không tái giá như vậy, càng yêu quý đứa con gái duy nhất bảo bối này, con gái bị ức hiếp, bà ta đương nhiên không thể ngồi chờ chết nữa, nhất định phải đòi lại một câu giải thích.
Trịnh Phương Vũ thấy cô để laptop lên bản thì tiến tới nhìn, kinh ngạc hỏi: “Ngọc Anh, cậu muốn làm việc?”bg-ssp-{height:px}
Ừ…Lam Ngọc Anh gật đầu.
Trên màn hình là giao diện tin nhắn cô vừa mới thu phát đến, nội dung là thông báo xin việc thành công do một công ty tài chính gửi cho cô.
‘Sau cuộc hôn ước thất bại của Hoàng Trường Minh và Lê Tuyết Trinh, kế hoạch ban đầu của họ là bay đi và định cư ở nước ngoài đã bị hủy bỏ, lúc ấy Lam Ngọc Anh từng nói cuộc sống sắp xếp sau này với Hoàng Trường Minh, muốn đưa bánh bao nhỏ tới nhà trẻ, cô lại tìm việc.
Mặc dù cô cảm thấy cô bù đắp tình thương của mẹ cũng không đủ, cô cũng sẽ thường xuyên đưa bánh bao nhỏ tới một vài khóa yêu thích, nhưng vẫn hy vọng cậu bé không nên hoạt động chỉ trong phạm vi ở nhà, tuối này hẳn nên tiếp xúc nhiều với mấy người bạn nhỏ cùng tuổi, mà cô đã bỏ lỡ bốn năm, nhưng trong bốn mươi năm tới hoặc lâu hơn nữa, cậu bé sẽ càng trưởng thành tốt hơn.
‘Vê phần công việc của cô, lúc ấy Hoàng Trường Minh đã từng nhắc tới, không cần phiền phức như vậy, trực tiếp sắp xếp cho cô chức vị không mệt mỏi ở Hoàng Oanh, mỗi ngày tan làm còn có thế cùng nhau trở về nhà, cô không đồng ý, nào có chuyện như vậy.
Nếu cô tới Hoàng Oanh làm việc, toàn bộ trên dưới công ty không ai không biết cô có quan hệ với Hoàng Trường Minh, gần như cái gì cũng không cần làm, hoàn toàn được người ta cúng bái.
Sau khi Trịnh Phương Vũ nghe xong, không khỏi cười hỏi: “Anh Trường Minh có thể đồng ý sao?”
“Đợi buổi tối về tớ hỏi anh ấy một chút…” Lam Ngọc Anh nhìn chức vụ được thông báo, không chắc chắn nói Bây giờ kiểm tra ra việc mang thai, chỉ sợ Hoàng Trường Minh sẽ không, đồng ý, nhưng cũng đã nhận lời mời rồi, cô không muốn từ bỏ cơ hội, mặc dù bản thân Hoàng Trường Minh cũng không thiếu phần tiền này của cô, hơn nữa cô cũng không phải không băng lòng làm bà chủ gia đình chăm sóc anh và hai đứa con trai và gái của anh, nhưng cô vẫn cảm thấy không muốn quá tách rời xã hội, người phụ nữ hẳn phải có công việc của mình, chỉ sợ Hoàng Trường Minh sẽ không đồng ý.
‘Thực tế không thể thì đành dùng mỹ nhân kế vậy.
Đợi đến đêm, Hoàng Trường Minh theo thường lệ dựa ở đầu giường liếc nhìn sách dưỡng thai, cô ôm laptop thở hổn hến bò qua, nâng nách anh lên chui vào trong ngực anh: “Hoàng Trường Minh, em cho anh xem thứ này”