Chương
Ngày đó anh Trường Minh cũng ở nhà, hai người còn thể hiện tình cảm ở trước mặt mình! Dù sao thì minh vẫn chịu sự đả kích rất nhỏ nên buổi tối mình đã đến quán bar để uống rượu!”
Lam Ngọc Anh gật đầu, ký ức vẫn còn rất rõ ràng.
Lúc ấy hai người họ vừa mới hết thời kỳ chiến tranh lạnh, sáng sớm Trịnh Phương Vũ đã chạy tớ còn nhờ cô nói giúp đế không bị bắt trở về nước Anh.
“Sau đó thì sao?“ Cô hỏi tiếp Bàn tay Trịnh Phương Vũ nắm ở trên khăn trải bàn đang rũ xuống vân vê qua lại: “Sau đó mình uống say, đúng ra mà nói thì uống say mèm như một đống bùn nhão! Vừa đúng lúc gặp Lê Văn Nam nên anh ta có lòng tốt đưa mình rời khỏi quán bar, nhưng anh talại không biết nhà mình ở đâu hơn nữa mình cũng không mang theo chứng minh thư nên anh ta đành phải đưa mình về khách sạn mà anh ta ở. Minh thực sự uống quá nhiều nên hoàn toàn không còn ý thức nữa, t ra người nên cuối cùng anh ta giúp mình thay quần áo bẩn, vi vậy mình đã bị anh ta nhìn thấy hết tất cả..”
“A. Lam Ngọc Anh vô thức kêu lên.
Trịnh Phương Vũ càng cúi đầu thấp hơn, suýt nữa đá đâm vào bên trong chén.
Cái gọi là tất cả chính là đã thấy hết mỗi một chỗ từ trên xuống dưới của cơ thể.
Sáng hôm sau khi Trịnh Phương Vũ thức dậy thì cả người cô ấy ở dưới chăn không có mặc đồ lót mà hoàn toàn trần trụi, cô ấy lập tức kinh hoảng còn tưởng rằng bản thân uống say bị người ta chiếm lợi, sau đó khi nhìn thấy trên giường vô cùng sạch sẽ gọn gàng chứ không có bất kỳ dấu hiệu xốc xếch nào, hơn nữa ở trên người cũng không cảm thấy khó chịu, duy nhất chỉ có cơn đau đầu do cồn để lại nên hẳn là không xảy ra chuyện nguy hiểm gì mà chỉ là đáp kín chăn mền ngủ một giấc rất dễ chịu, sau đó nữa thì nhìn thấy Lê Văn Nam đang ngủ ở trên ghế salon ở bên ngoài.
Trái lại Lam Ngọc Anh không ngờ giữa họ còn có khúc nhạc dạo ngắn như vậy, cô tưởng rằng họ chỉ giao tiếp với nhau có một lần ở trong khách sạn kia thôi.
Cô hiếu rất rõ con người Lê Văn Nam, anh ta là một quân tử thẳng thản nên sẽ không làm kẻ tỉ tiện bi ổi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nếu như làm như vậy thì chắc chẳn sẽ không có cách nào, khó trách vừa rồi hai người họ nhìn có vẻ không bình thường, loại chuyện như vậy xác thực sẽ rất xấu hố.
Không bao lâu sau bánh bao nhỏ chạy về, Hoàng Trường Minh và Lê Văn Nam đi theo ở phía sau Sau bữa ăn mọi người rời khỏi nhà hàng, Trịnh Phương Vũ tới một mình, ở nhà có một dì chăm sóc nhưng không có tài xế riêng, Lam Ngọc Anh nhìn Hoàng Trường Minh vẫn luôn tỏ vẻ không liên quan tới mình trái lại nói với Lê Văn Nam: “Văn Nam, vừa vặn cậu cũng tiện đường hay là cậu giúp tôi đưa Trịnh Phương Vũ về nhé?”
Trịnh Phương Vũ thấy anh ta không lên tiếng thì bïu môi gào lên: “Anh không đồng ý thì thôi!”bg-ssp-{height:px}
“Được” Vẻ mặt Lê Văn Nam tuy có vẻ lúng túng nhưng vẫn rất tươi cười dịu dàng trả lời sau đó quay lại nói với Trịnh Phương Vũ: “Lên xe với tôi!”
Lam Ngọc Anh nhìn bóng dáng Trịnh Phương Vũ vui vẻ đi theo sau lưng Lê Văn Nam xa dần rồi mới đi theo Hoàng Trường Minh lên xe.
Trên đường trở về cô nói chuyện của Trịnh Phương Vũ và Lê Văn Nam cho Hoàng Trường Minh nghe, phản ứng của anh bình thường chỉ ừ một tiếng qua loa cho có.
“Này.” Lam Ngọc Anh không nhịn được đẩy cánh tay anh.
Hoàng Trường Minh nằm tay cô ôm trong lòng bàn tay trầm giọng n chỉ quan tâm tới con và em”
Đôi mất tĩnh mịch nhìn chäm chằm cô, bóng đèn nê ông ở bên ngoài khúc xa vào trong làm cho đầy mắt tràn đây ánh sáng chói mắt.
Lam Ngọc Anh không kìm lòng được hãm sâu vào bên trong, trong lúc dừng đèn đỏ ánh mắt hai người quấn quýt si mê bên trong thùng xe chật hẹp, thậm chí trong không khí còn có hơi thở lưu luyến.
“Hai người muốn hôn sao?”
“Anh Ở sau lưng bỗng nhiên vang lên giọng nói ngọt ngào của trẻ thơ.
Bánh bao nhỏ ngồi ở trên ghế an toàn nhìn thấy quá trình hai người nói những lời tình cảm thì giơ đôi tay trắng nõn lên che mắt lại toét miệng cười hắc hắc: “Cục cưng có thể nhắm mắt ~”
Lơi nói non nớt của trẻ thơ làm cho hai người buồn cười đồng thời trên mặt Lam Ngọc Anh cũng cảm thấy rất ngượng ngùng.
Hoàng Trường Minh duỗi tay ra nhíu mày cúi mặt xuống nhưng không hôn cô mà thì thâm ở bên tai cô, ‘Sau khi Lam Ngọc Anh nghe thấy thì lập tức xấu hổ lắc đầu như trống lúc lắc ..Em không muốn!”