Thành Xuyên Nam nằm ở góc Đông Nam của quận Xuyên Tùng, sát cạnh quận Hoa Đông.
Dòng sông Thường Thủy bắt nguồn từ phía Tây Bắc của Xuyên Tùng, chảy uốn lượn theo hướng Đông Nam tới vùng Xuyên Nam.
Một nhánh sông chảy đến quận Hoa Đông, nhánh kia thì chảy đến quận Thừa Nguyên.
Cuối cùng, hai nhánh chập thành một tại địa phận Đông Thần và đổ về Vân Thủy.
Tiêu Văn Bách từng dẫn quân qua Thường Thủy.
Hiện giờ, đội ngũ của ông ấy đang đóng quân tại huyện Linh Phù ven Thường Thủy; còn đội ngũ của Lương Diệp đóng quân tại thành Xuyên Bắc.
Đôi bên hợp sức ôm lấy Xuyên Nam, nhằm thẳng vào quận Hoa Đông nằm ở hướng Đông Nam.
Đội quân của Ngu Phá Lỗ đã lui đến khu vực giáp ranh giữa quận Hoa Đông và quận Xích Lan.
Lâu Phiền dừng chân tại Ninh Minh đôi co cùng Tiêu Viêm, không tiếp tục hành động bộp chộp nữa.
Dù mang danh nghĩa "giảng hòa" nhưng không ai dám chắc kết quả có thành công hay chăng.
Sở dĩ Tiêu Văn Bách chưa đi là vì đề phòng, để lỡ cuộc đàm phán thất bại thì tuyên chiến luôn.
Bắc Lương thể hiện rất rõ thái độ của mình là Giảng hòa cũng được thôi, bọn ta rất vui lòng.
Tuy nhiên, nếu các ngươi muốn đánh tiếp thì bọn ta cũng chẳng sợ, cùng lắm cá chết lưới rách, đừng bên nào hòng mong sẽ sống được.
Tác phong hành xử này rất khớp với tính tình tên Hoàng đế điên kia của nước họ, toát lên rõ độ liều lĩnh bất chấp mọi giá.
Hoàng đế điên đang quan sát kỹ quận Hoa Đông trên bản đồ, tập trung suy nghĩ, nghiến răng nghiến lợi, ruột gan cồn cào, hận không thể mọc thêm mấy bộ não nữa để nghĩ cách lấy lại quận Hoa Đông.
"Giảng hòa suôn sẻ được đã là ổn rồi, không vội lấy lại quận Hoa Đông." Vương Điền xưa giờ hành xử thận trọng và giữ nguyên tắc hơn hắn: "Tuy Thân Tầm đang gặp cả đống rắc rối nhưng hắn cũng chẳng phải tên ngốc, không có chuyện hắn chịu nhả miếng thịt mỡ ra trả cho ngươi đâu."
Mặt mày Lương Diệp âu sầu: "Quận Hoa Đông vốn là của trẫm mà."
"Là của ngươi thì cũng không thể lấy về vội, chẳng may chữa lợn lành thành lợn què thì thứ mất đi không riêng gì quận Hoa Đông đâu." Vương Điền thở dài, chỉ vào bản đồ nói: "Bây giờ, chúng ta phải giữ được quận Xích Lan trước đã, tránh cho mất cả chì lẫn chài."
Xét theo thực trạng hiện nay, hy vọng giữ được Xích Lan đang rất cao.
"Xích Lan toàn sa mạc, trẫm chả cần." Lương Diệp chê bai.
Khí chất hôn quân vô tình bộc lộ này khiến Vương Điền rất muốn vung tay quật hắn: "Mẹ bà nó, ngươi có vấn đề về não à?"
Lương Diệp bị anh quát cho lùi vài bước về sau: "Trẫm chỉ nói thế thôi."
Vương Điền thở dài: "Để người khác nghe được còn ra thể thống gì nữa."
Lương Diệp chun mũi, không nghĩ ra cách nào lấy lại quận Hoa Đông, còn bị Vương Điền bác bỏ phương án thì lập tức hết hứng với chuyến đi giảng hòa này.
Đàm phán chán hơn giết người nhiều.
Hắn uể oải nghe Vương Điền lên kế hoạch cho buổi giảng hòa, thỉnh thoảng mới góp lời đôi ba câu.
Hai quân lấy trung tuyến thành Xuyên Nam làm ranh giới, dựng bục cao tại khoảng đất trống làm khu vực đàm phán.
Nhân số đôi bên đem theo đều không vượt quá ba trăm, tập hợp trước bục cao theo thời gian đã hẹn.
Ngoài thành, đội quân hơn trăm nghìn của các bên lịch sự nho nhã chia nhau ra đứng ở hai rìa, nom vô cùng hòa thuận.
Đã là giảng hòa thì phải chú trọng lễ nghĩa.
Tuy lúc đánh trận Lương Diệp chẳng chú ý gì đâu nhưng hiện giờ dù sao hắn cũng là vua của nước Bắc Lương, người dẫn đầu bên kia lại là chủ soái.
Không thể để Lương Diệp đích thân sang đàm phán được, Hoàng đế đàm phán với một thống soái nho nhỏ thì hạ thấp thân phận quá.
Thêm vào đó, mọi người cũng sợ Bệ hạ nhà mình điên lên lại lật bàn tuyên chiến luôn...!Mặc dù nghe hơi lố nhưng khả năng ấy hoàn toàn có thể xảy ra.
Vương Điền cũng nằm trong nhóm nghĩ vậy.
Lý do đơn giản thôi, chỉ cần nhìn thái độ buồn bực của Lương Diệp khi không thể thu hồi quận Hoa Đông là biết.
Hễ khắc khẩu, hắn lại chẳng ước đánh tiếp.
Không được xem thằng cháu Ngu Phá Lỗ thảm tới nông nỗi nào, Lương Diệp quạo quọ ở lại lều lớn.
Đội ngũ lên bục cao đàm phán đã được sắp đặt.
Vương Điền là chủ lực đàm phán, chọn liền tù tì năm tướng lĩnh thông minh và điềm tĩnh.
Cuối cùng, anh thoáng dừng mắt tại Biện Phụng, cười hiền hòa, nói: "Tiểu tướng quân Biện à, võ công ngươi cao cường, phiền ngươi làm hộ vệ cho ta chuyến này vậy."
Là "Hộ vệ" chứ không phải "Người đồng hành", chỉ thẳng mặt rằng Đàm phán không phải việc của ngươi.
Đặc biệt, có hai người trong đoàn đội Vương Điền vừa chọn chức vụ thấp hơn cả Biện Phụng, đây khác nào rêu rao hạ thấp thể diện của hắn mà người ta chẳng khơi ra được lỗi lầm nào.
Xét về lý lịch cá nhân và tuổi tác, Biện Phụng đều không đủ tư cách ngồi vào bàn đàm phán.
Những người Vương Điền lựa chọn đều khá lớn tuổi.
Nghe thì hết sức hợp lý, thế nhưng trong đoàn đội bên kia lại có chủ soái là Ngu Phá Lỗ mới mười bảy, mười tám tuổi, so ra lập tức đầy vẻ hàm súc.
Dù các tướng toàn là những người đàn ông thô kệch chỉ biết đánh trận, song, để đến trình diện trước mắt Lương Diệp được, bọn họ ắt cũng không phải những người thiếu não.
Vừa nghe vậy, họ đã hiểu Đan Dương Vương ngứa mắt tiểu tướng quân Biện này, mọi người không cười trên nỗi đau của người khác thì cũng thờ ơ lạnh nhạt.
Đan Dương Vương là nhân vật có thể một tay che trời tại Đại Đô.
Gây thù với ai không gây, lại đi gây thù với hắn làm chi.
Trên bục cao, đoàn đội Đông Thần và Bắc Lương lần lượt ngồi xuống tại hai dãy bàn khác nhau.
Người ngồi đối diện Vương Điền chính là Ngu Phá Lỗ.
Lần đầu tiên anh thấy rõ dáng dấp của thiếu niên tướng quân này.
Mặt mũi hiên ngang sắc sảo, toàn thân toát đầy vẻ chết chóc, xem qua đủ biết đây là một nhân vật ngạo nghễ khó bề khuất phục.
Hắn đang nhìn anh với ánh mắt chẳng thân thiện gì cho cam.
Vương Điền cười tủm tỉm, chắp tay hành lễ với hắn.
Đối phương mím chặt môi, đáp lễ anh.
Tay phải của đối phương cử động hơi trúc trắc, chứng tỏ vết thương hiểm độc do Lương Diệp gây ra vẫn chưa lành hẳn.
Khó trách trông hắn cứ như sắp ăn thịt người tới nơi.
Suy cho cùng, bản chất của buổi đàm phán hòa bình giữa đôi bên chỉ như việc vá lại phần da mặt trước đó đã bị xé rách, tiếp theo trét lên thêm một lớp da đẹp đẽ.
Thế là mọi người đều đẹp mặt, hòa thuận thân thiết trở lại như anh em một nhà.
Xưa giờ Vương Điền rất giỏi giao tiếp.
Trên thương trường, mới giây trước còn lật bàn chửi cha mắng mẹ, ngay giây sau đã có thể quay ngoắt một trăm tám mươi độ, ngồi xuống cùng nhau cạn ly vui cười, xưng anh thưa em.
Lúc này cũng thế, anh vô cùng thiện chí với người Đông Thần.
Nguyên đám lật mặt như lật sách, pha trò đùa vui, diễn thành một vở tuồng thật là hay.
Phe Vương Điền không định đánh tiếp, phe Ngu Phá Lỗ thì vội về vương đô.
Khép lại cuộc hội đàm hòa thuận thân thiện, hiệp ước Xuyên Nam cứ thế được đóng dấu một cách suôn sẻ, tiến độ thần tốc như thể mọi người chỉ đi ngang qua sân khấu.
Cuối cùng, Đông Thần rút quân về quận Hoa Đông, Bắc Lương rút quân về quận Xuyên Tùng.
Tuy nhiên, dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ của Vương Điền, Bắc Lương đã giành lại được quận Xích Lan...!Chắc hẳn suy nghĩ của Đông Thần đang giống với Lương Diệp – Cái chốn chim không thèm ị đấy có lấy cũng chẳng làm được gì.
Trận chiến này kéo dài từ mùng một đầu năm tới khi mùa Xuân đi được hơn nửa chặng.
Đông Thần quyết tâm chiếm bằng được, Bắc Lương liều chết chiến đến cùng.
Nào có ai ngờ kết thúc sẽ bình bình như vậy.
Phía Đông Thần, cái chết của Thân Nghiêu đã động chạm tới gốc rễ quốc gia.
Phía Bắc Lương, Vương Điền đã tạm dẹp yên được Đại Đô, cho quốc gia quãng nghỉ.
Ấy chính là "Thiên thời – Địa lợi – Nhân hòa" đúng nghĩa.
Thời vậy, phận thế, Đông Thần mới nhón nửa bước lên con đường thống nhất ba nước đã giẫm vào hố.
Muốn tìm cơ hội thứ hai chẳng biết phải chờ đến năm nào, tháng nào.
Ít nhất trong thời gian tới Bắc Lương sẽ không bị lung lay.
Vương Điền ngả lưng ra thành ghế, nhẹ nhàng thở hắt ra, không biết đang cảm thấy nhẹ nhõm hay tiếc nuối.
Lương Diệp đã ngồi vững tại ngai vàng này, người bấp bênh trái lại trở thành anh.
Đến khi về Đại Đô, Lương Diệp tuyệt đối sẽ không mặc cho anh nắm giữ quyền lực ngút ngàn như vậy.
Chẳng qua, năm rộng tháng dài, thứ anh có chính là thời gian tranh đấu cho ra trò với Lương Diệp.
Anh chầm chậm bước xuống bậc thang cuối rời bục cao.
Biện Phụng theo sau anh: "Vương gia quả là một người miệng lưỡi sắc sảo, khéo chọn thời cơ, khó trách lại được Bệ hạ yêu chiều đến vậy."
Vương Điền cười đáp: "Tiểu tướng quân Biện quá khen rồi, đây là những gì ta xứng đáng được nhận."
Biện Phượng bị anh chặn họng bất ngờ thì cất giọng lạnh lùng: "Vương gia kề cận đêm ngày với Bệ hạ, trong quân đội đã có điều ra tiếng lại.
Chẳng lẽ Vương gia định làm nịnh thần quyến rũ quân thượng gì kia thật ư?"
Vương Điền bật cười: "Lời này của tiểu tướng quân Biện sai rồi.
Ta đây hết lòng hết dạ vì chiến sự Bắc Lương đến chết mới thôi.
Bệ hạ không đành lòng nhìn ta bôn ba qua lại giữa các lều lán.
Ta và ngài ấy chỉ thảo luận việc lớn nước nhà, sao tới miệng tiểu tướng quân lại thành quyến rũ quân thượng rồi?"
"Ngươi..."
"Hầy." Vương Điền dừng bước, ngoảnh mặt lại nhìn hắn với ánh mắt lạnh nhạt, giọng điệu vẫn hiền hòa như vậy: "Tiểu tướng quân Biện đã quan tâm đ ến Bệ hạ thế...!chi bằng hãy đích thân tới hỏi Bệ hạ đi."
Biện Phụng cười lạnh lùng, nói bóng nói gió: "Thân là bề tôi, sao có thể không biết điều vượt giới hạn, kiếm thêm phiền phức cho Bệ hạ kia chứ?"
"Biết vậy là tốt rồi." Vương Điền nhếch môi, nét cười chưa chạm tới đáy mắt: "Cái gì không nên nghĩ đến thì chớ mơ mộng hão huyền.
Bổn vương ghét nhất việc bị người khác tơ tưởng đến đồ của mình đấy, tiểu tướng quân Biện à."
Biện Phụng nhìn anh lom lom, nét mặt trở nên rất đỗi khó coi.
Vương Điền cười khẽ một tiếng, quay lưng chụm tay áo rời bục cao.
Lương Diệp ra khỏi lều lớn đón anh.
Vương Điền chưa quỳ xuống thật, hắn đã vươn một tay kéo anh dậy.
Vương Điền nắm lấy cổ tay Lương Diệp, vuốt v e mập mờ vài bận.
Lương Diệp nhướng mày, tỏ vẻ điềm nhiên véo nhẹ cánh tay anh, nới lỏng tay.
Khi trò chuyện, anh cố tình nghiêng đầu kề sát bên tai Lương Diệp, âm thầm đặt một nụ hôn lên tai hắn.
Lương Diệp chẳng mảy may để bụng, cúi đầu cầm hiệp ước xem kỹ.
Vương Điền nở nụ cười lạnh nhạt với Biện Phụng cách đó không xa.
Vương Điền chọn một góc nhìn cực kỳ xảo quyệt, chỉ để hắn ta "tình cờ" thấy được, khiêu khích và khoe khoang một cách rêu rao.
Biện Phụng đen mặt, siết chặt nắm đấm đến hằn gân xanh.
Trên đường về, rèm xe ngựa đóng kín mít.
Lương Diệp r3n rỉ một tiếng, day cái tai bị Vương Điền cắn đến đau điếng, ngờ vực hỏi: "Ai chọc cho ngươi khó chịu rồi?"
Vương Điền vây hắn tại thành xe, hờ hững nói: "Trước đây ngươi từng hỏi trong thư rằng ta lấy lý do gì để chém đầu Biện Phụng...!thì bây giờ ta nghĩ kỹ rồi."
"Biện Phụng..." Lương Diệp khẽ nhíu mày: "Hắn...!Shh, ngươi nhẹ chút đi!"
Tay Vương Điền không có dấu hiệu dừng lại.
Anh xáp lại gần, hôn tới hôn lui vài lần liền, hỏi với giọng chẳng hề thân thiện: "Thế nào, không nỡ?"
Lương Diệp nhướng mày, cười nói: "Trước đây ngươi còn khuyên trẫm giữ hắn lại."
"Thằng ôn con đấy cứ rình rập ngươi như rình miếng thịt mỡ vậy." Vương Điền hài lòng ngắm nhìn dáng vẻ rơi vào bể tình d*c của Lương Diệp.
Nhớ đến cái cách Biện Phụng ảo tưởng sức mạnh, anh lập tức nóng nảy đến mức muốn giết người, cất giọng u ám: "Ngươi là món đồ của ta."
Lương Diệp th ở dốc một tiếng nặng nề theo động tác tay của anh, vẻ mặt thỏa mãn: "Hắn trêu ngươi thì ngươi xử lý hắn đi, qua giày vò ta làm chi?"
Vương Điền cầm khăn ướt thong dong lau ngón tay, nghiêng đầu nhìn hắn chăm chú.
Anh cong môi cười: "Tình cờ nổi hứng."
Lương Diệp xem điệu bộ vừa hững hờ, vừa gian tà này của anh mà ngứa ngáy cõi lòng.
Tiếc rằng ngoài xe có nhiều người quá, hắn đành tiếc nuối từ bỏ: "Đáng lẽ phải cho Sung Hằng đi theo."
Vương Điền cạn lời: "Tha cho thằng bé đi, ngày ngày đi theo ngươi, chẳng biết toàn học được mấy thứ đâu đâu."
"Sớm muộn gì hắn cũng phải cưới vợ sinh con, học sớm biết sớm." Lương Diệp nói dõng dạc.
Khóe môi Vương Điền giật giật.
Lương Diệp cúi đầu bẹo ngón tay anh, nói vu vơ: "Biện Như Phong muốn con trai mình làm một đại tướng quân tự do không bị gò ép giống mình năm ấy.
Biện Phụng là con trai của bà ấy, coi như trẫm...!giữ thể diện cho bà ấy đi."
Vương Điền sáng tỏ, lòng lại hơi hụt hẫng, nắn b óp mạnh lòng bàn tay Lương Diệp vài lượt: "Cũng được."
Xe ngựa dừng, bên ngoài có người cất cao giọng: "Kính thưa Bệ hạ, kính thưa Vương gia, đã về đến doanh trại ạ.".