Editor: Chentranho
Truyện edit được đăng tại dembuon.vn và truyenwiki.com chentranho
Trong thời gian lớp tập đọc sớm được nghỉ, gần một nửa số bạn học trong lớp muốn ra ngoài tìm đồ ăn sáng, hôm nay một số đi chậm một bước vì loay hoay làm cho xong bài tập, liền trực tiếp bị Tưởng Ngu chặn ở cửa, không ra được.
Đương nhiên, bọn họ cũng bỗng nhiên chả cảm thấy đói bụng nữa, có náo nhiệt thì ai lại không muốn xem cơ chứ.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, Thiệu Trì vừa cọ đến bên cạnh Phí Chuẩn, nói với anh về vụ trên diễn đàn, Phí Chuẩn giờ phút này cũng vừa mở ra diễn đàn, đang xem, sắc mặt lạnh băng.
"Anh Chuẩn, nếu em nhớ không lầm, cô gái này không phải là người đã bắt nạt tiểu Mạnh Phiên phát khóc lần trước à? Sao đột nhiên cô ấy lại tốt bụng như vậy?"
Phí Chuẩn nhìn lên, thấy Mạnh Phiên đã ở phía sau Tưởng Ngu muốn đi vào, nhưng cửa đã bất đắc dĩ bị chặn.
"Xin lỗi, làm ơn cho tôi qua."
Chính chủ đã tới, tất cả mọi người đều nín thở ngưng thần nhìn, được xem live khiến sự phấn khích của mọi người đạt đến đỉnh điểm.
Quay đầu nhìn thấy Mạnh Phiên, sắc mặt Tưởng Ngu thoáng chốc mất tự nhiên, sau đó động tác chống nạnh chuyển thành khoanh tay, lạnh lùng nhìn Mạnh Phiên, cũng không có ý cho cậu vào.
"Bạn cùng phòng của cậu là ai? Lôi nó ra cho tôi, để tôi sửa cái miệng nó."
Mạnh Phiên cao hơn m, Tưởng Ngu đang đứng bên cạnh cậu lúc này cũng cao bằng cậu. Trong số các nữ sinh, cô gái này đã tính là khá cao, hơn nữa biểu tình của cô còn một bộ bễ nghễ chấp cả thiên hạ, nhìn qua khí thế thật đúng là rất cường đại.
"Tôi không biết."
Mạnh Phiên nhàn nhạt nói, cậu vừa rồi chỉ nghe Tưởng Ngu ở chỗ này hùng hùng hổ hổ vài câu, cũng không nghe rõ ràng, còn không rõ lắm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng thăm dò hướng trong phòng học nhìn.
"Cậu không biết bạn cùng phòng của mình? Ngại kêu nó ra? Sợ đắc tội với nó à? Cậu thật đúng là củ cải mềm!"
Tưởng Ngu thực tức giận, vẻ mặt hận sắt không thành thép, thấy không thể hỏi chuyện từ Mạnh Phiên, liền bước hai bước vào phòng học: "Bạn cùng phòng của Mạnh Phiên còn không ra à? Mày hôm nay chịu ra đây thành thành khẩn khẩn nói lời xin lỗi, chuyện này liền coi như bỏ qua, bằng không thì, hừ......"
"Tao hôm nay tới làm thủ tục chuyển trường, chúng ta ngày sau chậm rãi tính sổ, còn có hai năm cơ mà, một ngày nào đó chắc chắn phải tính sổ với mày."
Mạnh Phiên:......
Nghe thì hình như là vì trút giận cho cậu đấy?
Nhưng rốt cuộc là có chuyện gì cơ?
Lớp học im ắng, không ai dám nói to, chỉ có vài tiếng xì xào, tất cả đều tự hỏi mối quan hệ giữa nữ sinh này và Mạnh Phiên là như thế nào, này cũng quá mạnh mẽ rồi.
Phí Chuẩn thấy Mạnh Phiên không vào được nên đứng dậy đi tới.
Tưởng Ngu vẫn chưa quên ánh mắt lạnh lùng của Phí Chuẩn ở cổng trường ngày đó giống như một con thú dữ với đôi mắt đỏ rực. Hơn nữa Phí Chuẩn so với cô cao hơn nhiều, cô cảm thấy có chút áp chế, tưởng hắn muốn đi ra ngoài, theo bản năng liền nhường qua một bên.
Ngay sau đó, Mạnh Phiên luồn người, từ khe hở cô nhường ra linh hoạt mà đi vào phòng học, tới bên cạnh Phí Chuẩn.
Tưởng Ngu:......
Không tiền đồ! Yếu đuối! Vô năng!
Một Omega đến bạn cùng phòng còn đấu không lại, vậy mà lại biết trốn trong lồng ngực của Alpha cơ đấy!
Bên cạnh Phí Chuẩn, Mạnh Phiên dường như đang ngâm mình trong suối nước nóng với nhiệt độ thích hợp, cả người thoải mái, hận không thể vươn vai giãn tứ chi lười nhác ra một chút.
Cậu nhìn Phí Chuẩn, ánh mắt dò hỏi, Phí Chuẩn đưa điện thoại di động còn chưa đăng xuất khỏi diễn đàn cho cậu xem.
Lúc này Thiệu Trì chạy tới, "Em đã hỏi ra rồi! Phòng ký túc xá có hai người nữa là Đào Hiền cùng Tiền Thiên, cũng không biết viết cái kia trên diễn đàn là ai trong số hai người họ."
Đào Hiền và Tiền Thiên đều là bạn học cùng lớp. Mạnh Phiên có chút ấn tượng, nhưng mới nhập học được một tháng rưỡi, cả hai đều là những gương mặt mới. Cậu thật đúng là không dám chắc có thể gọi được tên họ nếu gặp mặt.
Cửa sau phòng học đã đóng, chỉ có thể đi bằng cửa trước, trong phòng học vẫn còn hơn phân nửa bạn học, Phí Chuẩn nghe vậy, quay đầu quét mắt nhìn, nói: "Đều ở."
Mạnh Phiên:......
Thấy Phí Chuẩn ngày thường căn bản không chú ý đến bạn học trong lớp vậy mà trí nhớ cư nhiên lại tốt như vậy, quả nhiên đã gặp qua là không quên được.
Tưởng Ngu ở ngay bên cạnh bọn họ, nghe vậy, liền nói: "Ồ nghe thấy rồi, Đào Hiền, Tiền Thiên, rốt cuộc là ai? Còn co đầu rút cổ không ra đây? Đứa kia không nhanh chân đến phủi sạch quan hệ đi à? Bằng không tao xem như cả hai đứa đều chuẩn bị tinh thần đi nhé."
Ngay khi lời nói vừa dứt, ánh mắt của mọi người tập trung vào Đào Hiền và Tiền Thiên, Đào Hiền gục đầu xuống, Tiền Thiên tuyệt vọng che mặt.
"Cậu mau đi xin lỗi đi, này đã làm đến nước này rồi hai ta đều không xong đâu." Tiền Thiên lau mặt, thúc giục Đào Hiền.
Việc trong ký túc xá của Omega, đương sự rốt cuộc cũng đều là Omega cả, nhóm Alpha nhất ban ngày thường kêu kêu quát quát cãi cọ ồn ào, lúc này cũng không có quá mức hung dữ, đối với Omega yếu đuối, vẫn luôn là có điểm kiên nhẫn cùng chịu đựng.
"Đào Hiền, mau ra đi, Mạnh Phiên cũng không định làm gì cậu, chính cậu nói sai thì ra nói lời xin lỗi là xong thôi." đồng học vây xem thúc giục.
"Đúng vậy, mọi người đều là bạn học. Cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, sớm một chút nói lời xin lỗi, ngày sau gặp nhau vẫn như thường mà!"
Đào Hiền bị nói vậy, toàn bộ mặt đều hồng lên, cọ tới cọ lui từ trên chỗ ngồi đứng dậy.
"Không cần xin lỗi."
Khi giọng nói lạnh lùng của Mạnh Phiên phát ra, các học sinh trong lớp đều sửng sốt.
Đây là Thất Trung đệ nhất tiểu ngọt O sao? Sao có thể khoan hồng độ lượng như này! Cứ vậy thì ai có thể không thích cho được?
Tưởng Ngu sững sờ ở ngoài cửa, trợn tròn mắt, cô chưa từng thấy củ cải mềm nào như vậy! Có nhiều người chống lưng cho cậu ta như vậy, còn nói không cần?! Tức chết bà!
Đào Hiền cũng ngốc, hắn nhìn về phía Mạnh Phiên, ánh mắt né tránh, cảm thấy Mạnh Phiên như vậy quá khoan dung, làm hắn càng xuống đài không được, rất là ảo não chính mình sao lại nói những lời khó nghe như vậy trên diễn đàn.
"Ừm...... Thực xin lỗi, tôi chính là chỉ thuận miệng nói, cũng không có cái ý tứ kia......"
"Không có gì," Mạnh Phiên đi đến trước mặt hắn, hướng hắn vươn tay, lòng bàn tay hướng về phía trước, cười: "Đào Hiền, tôi coi trọng tiền của cậu, vậy cậu có thể cho tôi không?"
Học sinh nhất ban:? ? ?
Tưởng Ngu: ? ? ?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, chỉ có Phí Chuẩn nhếch lên khóe miệng mang theo ý cười.
Những người này thực sự nên thân với Mạnh Phiên hơn, vậy mới có thể liếc mắt một cái là nhìn ra tính tình kỳ quái của nhóc nối dối nhỏ này.
"A? Cái gì? Tôi vì cái gì phải cho cậu tiền? Hiện tại xin lỗi còn phải trả tiền?" Đào Hiền sắc mặt lập tức từ hồng chuyển sang trắng, cho rằng Mạnh Phiên đây là nghèo đến mức đi ăn vạ hắn, thật sự tới vì tiền.
"Hả?" Mạnh Phiên tỏ vẻ vô tội. "Cậu ở trên diễn đàn không phải có ý này sao? Tôi lớn lên đẹp, coi trọng tiền của người khác, người khác liền sẽ cho tôi, không phải sao? Bây giờ cậu vì cái gì lại không chịu cho tôi?"
Đào Hiền trợn mắt há hốc mồm, chân tay luống cuống, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói như thế nào để phản bác lại cái này.
Các bạn học nhất ban ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng bối rối theo, giống như cái logic này rõ ràng biết là không đúng, nhưng dùng để phản bác lại Đào Hiền lại tựa hồ khá hợp lý.
"À ~ chẳng lẽ là cậu cảm thấy Omega thì không thể cho Omega tiền à?"
Mạnh Phiên phát cáu, quay đầu nhìn Phí Chuẩn vẫn đang đứng ở cửa, lười biếng dựa vào bàn học, vươn tay nắm lấy cổ tay Đào Hiền kéo qua.
Đào Hiền hoảng sợ, tức khắc cả người đều kháng cự, nhưng hắn cảm thấy điều đáng sợ nhất chính là, Mạnh Phiên sức lực rất lớn!
Cậu ta không phải là O ngọt ngào yếu đuối nổi tiếng sao? Cái sức lực này lớn đến nỗi hắn một chút phản kháng tìm đường sống đều không thể?!
Đi đến trước mặt Phí Chuẩn, Mạnh Phiên trên mặt ngọt ngào mỉm cười, tay lại kéo lấy bàn tay Đào Hiền, mở tay hắn ra, duỗi đến trước mặt Phí chuẩn.
"Tôi thấy cậu lớn lên cũng khá xinh đẹp đấy, hay cậu cũng hỏi Phí Chuẩn cho tiền đi? Phí gia có tiền như vậy, cậu không đỏ mắt sao? Phí Chuẩn lại còn rất hào phóng! Omega xinh đẹp nào coi trọng tiền của ảnh, ảnh liền sẽ cho đấy!"
Phí Chuẩn:......
Đào Hiền:......
Hắn hối hận lúc Tưởng Ngu xuất hiện, hắn nên ra xin lỗi sớm mới phải, trăm triệu không nghĩ tới, những người chống lưng cho Mạnh Phiên kia, căn bản không sánh bằng sự đáng sợ của chính Mạnh Phiên.
Đào Hiền cảm thấy chính mình như đã chết.
Hắn buộc phải đưa tay ra trước mặt Phí Chuẩn, Phí Chuẩn nhìn chằm chằm vào bàn tay hắn, ánh mắt lạnh như băng. Đào Hiền trộm liếc mắt một cái liền cảm thấy lạnh sống lưng.
Hắn phải thừa nhận rằng mình thực sự ghen tị khi Mạnh Phiên có thể đến gần Phí Chuẩn, thậm chí có thể sống trong nhà của anh ấy. Hắn cũng không phải là chưa nghĩ tới, khả năng Phí Chuẩn chính là một người có lòng nhiệt tình giúp đỡ mọi người, nên mới trợ giúp bạn cùng bàn một chút mà thôi.
Nhưng hiện tại khi hắn ở chỗ này nhận hết xấu hổ, Phí Chuẩn lại vô cùng thờ ơ, không ra tay giúp đỡ, có thể thấy được Phí Chuẩn đối với Mạnh Phiên chính là không giống thế.
"Thực xin lỗi thực xin lỗi! Là tôi đỏ mắt ghen tỵ! Tôi về sau sẽ không nói hươu nói vượn chửi bới người khác như vậy nữa!" Đào Hiền mặt mũi đỏ bừng lên, cảm giác chính mình như bị thiêu chết.
"Không sao mà, cậu không cần xin lỗi tôi. Bất quá tôi cảm thấy Omega lớn lên đẹp một chút, liền sẽ bị Alpha bao dưỡng, hình như là hơi kỳ thị giới tính thì phải, chính cậu cũng là Omega mà, như vậy hẳn là không tốt lắm đâu?"
Đào Hiền:......
Một cái nồi lớn, muốn đem hắn nghiền cho đến chết à.
Ai biết ở trên diễn đàn tùy tiện nói hai câu, cư nhiên lại ra nông nỗi này? Quả nhiên internet cũng không phải là nơi vô pháp, không nên ỷ vào ở trên diễn đàn liền nói bừa linh tinh.
"Tôi không có! Tôi về sau khẳng định không nói linh tinh nữa!"
Mạnh Phiên nhướng mày, buông tay ra, liếc nhìn đám bạn học trong lớp đang ngẩn người, cười nói: "Các bạn đi ngang qua xin đừng bỏ lỡ nha ~ Cái dịch vụ này tôi chỉ làm trong một ngày thôi, có ai tự tin chính mình lớn lên xinh đẹp, muốn được Phí thiếu của chúng ta bao dưỡng nào ~"
Đào Hiền:......
Làm ơn đừng nhắc lại nữa mà.
Tuy nhiên, các bạn cùng lớp xem náo nhiệt sau khi nghe thấy lời đó, bất kể là Omega, Beta hay Alpha, nam nữ từng người từng người anh dũng đi qua, ha ha vui đùa ầm ĩ.
"Tớ tới, tớ tới! Phí thiếu bao dưỡng em nè!"
"Phí thiếu Phí thiếu! Là tui coi trọng tiền của ngài! Xin ngài thương xót! Cho tui chút tiền dắt túi đê!"
"Thật không dám giấu giếm, cái tui coi trọng là vị trí lão bà của Phí Thừa cơ, Phí thiếu ngài xem, bằng cái tư sắc này của tui, có xứng làm chị dâu ngài không á?"
...
Trong phòng học cãi cọ ồn ào, tất cả đều là âm thanh vui đùa ầm ĩ, trước mặt Phí Chuẩn duỗi ra thật nhiều bàn tay, đem anh vây đến không có đường ra.
Mạnh Phiên thấy vậy liền bật cười, Phí Chuẩn đương nhiên một phân tiền cũng không móc ra, quay đầu bất đắc dĩ mà nhìn Mạnh Phiên liếc mắt một cái, trong ánh mắt lại không có oán trách, ngược lại toàn là ôn nhu sủng nịch.
Trong lòng anh cũng vui vẻ, cảm thấy tính tình kỳ quái của Mạnh Phiên cũng rất tốt, ít nhất cậu cũng không phải chịu thiệt thòi.
Tưởng Ngu ở cửa ngây ra như phỗng.
Hôm nay cô đến làm thủ tục nhập học, trong lúc chờ ở phòng dạy học, tình cờ lướt qua các diễn đàn ở đây, muốn biết thêm vài thông tin nhưng lại vô tình nhìn thấy bài đăng bắt nạt Mạnh Phiên. Nghĩ đến ngày đó Mạnh Phiên khóc chít chít một dạng củ cải mềm, cảm thấy cậu lẻ loi hiu quạnh không ai quan tâm, dưới cơn giận dữ liền vọt lại đây......
Kết quả, gia hỏa này, nơi nào là củ cải mềm cái gì, rõ ràng chính là đổi trắng thay đen.
Lượn lượn!
Khi Mạnh Phiên quay đầu nhìn về phía cửa, Tưởng Ngu đã không còn ở đó, cậu cũng không đi tìm, cô nói đến đây để nhập học, phỏng chừng là đang rất vội.
Lớp học ồn ào một hồi, mọi người liền không ồn ào được nữa, còn chưa ăn sáng, tốp năm tốp ba kéo bè ra ngoài kiếm đồ ăn.
"Tiểu Mạnh Phiên, cái phi vụ này của em khẳng định phá sản rồi, anh đẹp trai lai láng thế này, mà Chuẩn ca còn chả chịu ra tiền đây này." Thiệu Trì ngồi ở lối đi nhỏ, trên bàn học, lắc lư chân cười.
Nhớ lại cảnh Mạnh Phiên phản công sau vài lần bị ức hiếp, Thiệu Trì không khỏi thở dài, Omega nhỏ như vậy quả thực không phải thứ mà hắn có thể nắm giữ, quả thực không mơ ước nổi.
Mạnh Phiên mỉm cười, bước về chỗ ngồi của mình, ngày mai là kiểm tra hàng tháng, vì vậy cậu phải nhanh chóng ôn tập thôi.
Phí Chuẩn đang đứng bên cạnh chỗ ngồi, thấy cậu đi tới, liền tránh một bước sang một bên, chặn lối vào, cười hỏi: "Cậu không học bọn họ, muốn xin tôi chút tiền sao?"
Mạnh Phiên sửng sốt cũng không nghĩ nhiều, dù sao trong lớp hầu hết đều là giỡn chơi, cho nên cậu cười ngọt ngào, mờ ám tự đắc vươn tay về phía anh.
"Phí thiếu, tiểu ngọt O cười với ngài một cái, ngài xem xứng được mấy mao tiền?"
Thiệu Trì nghe xong, cũng biết là Mạnh Phiên đang trêu chọc Phí ca, tức khắc ngã trước ngã sau ha ha cười, thiếu chút nữa từ trên bàn học rớt xuống.
Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, tiếng cười của hắn đột nhiên im bặt, suýt nữa bị chính mình sặc chết.
Phí Chuẩn từ cặp sách, lấy ra cái ví mà anh không mấy khi dùng, cười cười đặt vào trong tay Mạnh Phiên.
Mạnh Phiên:???!!!
"Anh làm cái gì vậy?!" Mạnh Phiên hoảng sợ.
Phí Chuẩn nhàn nhạt nói: "Đơn giản đánh giá một chút, nụ cười củaThất Trung tiểu ngọt O, cũng chỉ giá trị chút tiền này."
Nghe vậy, Mạnh Phiên liền cong môi, nghĩ thầm anh làm bộ làm tịch cái gì, trong bóp tiền này khéo không được mấy đồng đi, tính cười nhạo bộ dáng âm dương quái khí tươi cười của cậu không đáng giá đây mà.
"Chậc chậc, Phí thiếu còn dùng tiền mặt hả? Bên trong có được mấy đồng nào?"
Mạnh Phiên ậm ừ, dưới sự đồng ý của Phí Chuẩn, mở ví ra liếc nhìn, trong gác lửng đựng tiền có hai ba tờ tệ và một vài tờ , tệ.
Chúng được đặt đến chỉnh chỉnh tề tề, Mạnh Phiên hắc hắc cười một chút, khép lại cái bóp trả lại cho Phí Chuẩn, "Được được, nụ cười của tiểu ngọt O còn trị giá đến tệ, còn tốt. Làm người không thể quá tham lam."
"Tiểu Mạnh Phiên ... em có bị hoa mắt không?"
Mạnh Phiên quay lại nhìn Thiệu Trì, khó hiểu.
Thiệu Trì lao ra khỏi bàn học, nắm lấy ví tiền, mở ra, rút một tấm thẻ đen từ dãy thẻ đưa cho Mạnh Phiên: "Thẻ đen của Phí gia! Không có giới hạn định mức cao nhất! Chuẩn ca là nói nụ cười của em là vô giá!"
( Má!! Sướng! Sao hồi tui đi học không gặp ai cao phú soái như này nhờ!!!! )
Mạnh Phiên không hiểu thẻ đen là cái gì, sửng sốt, nhìn Phí Chuẩn, Phí Chuẩn cũng đang nhìn cậu, ánh mắt ôn nhu mỉm cười, không có phủ nhận.
Trong lòng bỗng nhiên thình thịch hai cái, Mạnh Phiên có chút không được tự nhiên, đem Phí Chuẩn đẩy đẩy sang bên cạnh, chính mình đi vào vị trí ngồi, buông tay: "Vậy xem ra anh cũng biết nhìn hàng đấy!"
Tiền của Phí Chuẩn, cậu khẳng định sẽ không lấy.
Thiệu Trì đang cầm thẻ đen, một bộ thèm thuồng, yên lặng nhét trở lại ví tiền, trả lại Phí Chuẩn, nhịn không được tấm tắc thở dài!
Nếu hắn mà là Mạnh Phiên, hắn khẳng định cướp xong liền chạy!
Còn một số ít học sinh trong lớp vẫn chưa đi, cũng chú ý thấy tình huống bên này, hâm mộ đến kéo nhau vào diễn đàn hú hét.
Giữa trưa, Phí Chuẩn cùng Thiệu Trì đi ra ngoài mua cơm.
Vì sợ Mạnh Phiên ngồi một mình không an toàn, Phí Chuẩn định mua cơm rồi đóng gói mang về ăn, tuy nhiên vào khoảng thời gian giữa trưa, nhiều quán ăn ngon đều đã xếp hàng dài, một chốc cũng chưa thể trở về,
Chỉ một lúc như thế mà Mạnh Phiên đã có chút đứng ngồi không yên, cậu vùi đầu, ngửu ngửi vị tin tức tố trên áo hoodie, cảm thấy vẫn không đủ.
Nhớ tới việc Phí Chuẩn có cởi đồng phục học sinh trước khi đi, vội vàng cầm lên, gấp gọn gàng đặt lên bàn, vùi cả mặt vào mà hưởng thụ.
Tưởng Ngu bưng đồ ăn đi tới, đứng ở cửa phòng học hồi lâu, trơ mắt nhìn Mạnh Phiên như một đứa ngốc ôm lấy áo của Phí Chuẩn ngửi ngửi ...
"Cậu bị hắn đánh dấu tạm thời?" Tưởng Ngu nhíu mày hỏi.
Nghe vậy, Mạnh Phiên cả người cứng đờ.
Chính là trong phòng học không có ai nên cậu mới dám không kiêng nể gì như vậy, nay bỗng nhiên bị người khác thấy được, tóm lại là rất xấu hổ......
Đặc biệt là bị Tưởng Ngu nhìn thấy.
Ngẩng đầu đang vùi trong áo lên, Mạnh Phiên giả vờ bình tĩnh, lạnh lùng chỉnh lại tóc trước trán, nhìn nhìn Tưởng Ngu, "Có việc?"
Tưởng Ngu bước vào, đặt bữa ăn lên bàn của Mạnh Phiên, đặt phần của mình lên bàn của Phí Chuẩn, vòng vào chỗ ngồi, vừa định ngồi xuống—
"Chờ đã! Cô không thể ngồi vào chỗ của anh ấy!" Mạnh Phiên duỗi tay ngăn cản, biểu tình như lâm đại địch.
Tưởng Ngu:......
"Vì cái gì?"
Mạnh Phiên cau mày, "Cô là Alpha hay Beta? Alpha sẽ làm nhiễu loạn mùi ở chỗ ngồi của ảnh, tôi ngửi không quen."
Tưởng Ngu: ...
"Beta!"
Nói xong, Tưởng Ngu cũng không ngồi xuống, cầm lấy phần ăn của mình, đi lên bục giảng ngồi, từ trên cao mà nhìn xuống Mạnh Phiên.
Mạnh Phiên:......
"Tình huống của cậu có chút nghiêm trọng đấy? Khi nào bị đánh dấu, tình trạng ỷ lại này kéo dài lâu chưa?"
Mạnh Phiên không đáp, nhìn thức ăn trên bàn, không nhúc nhích.
Suy cho cùng, cậu và Tưởng Ngu cũng chỉ là hai người xa lạ, cậu không muốn cùng cô có quá nhiều điểm liên quan.
Thấy cậu không trả lời, Tưởng Ngu nhấp một ngụm canh, hỏi: "Hay là cậu nói trước đi, cậu trở thành Omega từ khi nào? Nghe mẹ nói cậu là Beta mà, người trong nhà cũng không biết."
Mạnh Phiên sắc mặt lạnh lùng, chuyện hôm nay xảy ra làm cậu đại khái cũng biết Tưởng Ngu đối với cậu hẳn là không có ý xấu,, nhưng cậu vẫn là không thích câu hỏi thẳng thắn của cô, tựa như cô theo bản năng đã vòng cậu vào bên trong một nhà bọn họ.
Nhưng cậu không muốn chấp nhận nó.
"Hôm nay cảm ơn cô, cũng mong cô giúp giữ kín bí mật này, đối với bọn họ mà nói, này hẳn không phải là cái tin tức tốt gì."
"Vì sao?"
Mạnh Phiên cúi đầu xoát đề, không trả lời.
Tưởng Ngu rõ ràng là không biết gì cả, thảo luận về chủ đề này với cô tương đương với việc xé rách vết sẹo cũ từng cái từng cái nói cho cô nghe. Nhưng mà bọn họ cũng không có quan hệ thân thiết đến thế, Mạnh Phiên không cho rằng mình phải có nghĩa vụ nói cho cô biết.
Đợi nửa ngày mà không chờ được đáp án, Tưởng Ngu hừ hừ nổi giận đùng đùng, nhanh chóng húp xong bát mì chua cay, từ trên bục giảng đi xuống.
Hôm nay cô đã được mở mang kiến thức, Mạnh Phiên là một tên đổi trắng thay đen, xương cốt cứng cáp, tính tình cũng bướng bỉnh, không phải loại củ cải mềm oặt mặc người đùa giỡn. Cô nếu muốn sống hòa thuận với cậu, còn cả một chặng đường dài gian nan phía trước.
"Tôi sẽ tạm thời giúp cậu giữ bí mật. Tuần sau chúng tôi chuyển đến, mặc kệ cậu đối với chúng tôi là cái thái độ gì, nếu cậu muốn đến thăm bà ngoại, tôi luôn hoan nghênh."
Bà ngoại......
Mạnh Phiên suy nghĩ một chút trong lòng, cảm thấy rằng đây không phải là một việc hoàn toàn xấu. Cậu không về ở với họ, nhưng bà ngoại cậu ở gần, quả thật thuận tiện cho cậu đến thăm.
Cậu không trả lời, Tưởng Ngu nheo mắt lại, cúi người, chống tay lên bàn nói: "Tiểu Omega đáng thương, không muốn nhận chị gái đúng không? Không có chị gái bảo vệ, em trai cũng chỉ có thể mỗi ngày vây quanh Alpha chết tiệt kia, bị ăn sạch sẽ cũng chẳng có người tới cứu đâu! Chờ đó mà khóc! Em trai ngốc!"
Sau đó, Tưởng Ngu cầm lấy phần ăn trên bàn của Mạnh Phiên, một bên ra khỏi phòng học, một bên hung tợn nói: "Cơm cũng không ăn! Để xem có ai nhớ mà mang cơm cho cậu không!"
Vừa dứt lời, Phí Chuẩn đã đến đối mặt với cô, Phí Chuẩn trong tay xách theo ba bốn cái túi, tràn đầy đồ ăn, hiển nhiên không phải phân lượng cho chỉ một người.
Tưởng Ngu:......
Phí Chuẩn phớt lờ, lướt qua vai cô, bước vào lớp, thấy Mạnh Phiên đang ngây người nhìn chằm chằm anh.
"Muốn ăn đồ ngon không?"
"Ăn, ăn, ăn ~"
Nhìn thấy anh, Mạnh Phiên lập tức cảm thấy tốt hơn nhiều, biến cáu kỉnh thành cơn thèm ăn.
Đêm đó, ở Phí gia, Mạnh Phiên còn dặn dò vài lần Phí Chuẩn nhất định phải nhớ đem cửa phòng khóa lại.
Trước khi đi ngủ, để an toàn, Mạnh Phiên còn khóa cửa không cho mình ra ngoài luôn.
Cả đêm không xảy ra sự cố gì.
Phí Chuẩn buổi sáng thức dậy, trong lòng có chút thất vọng, anh đã cố ý không khóa cửa mà.
Hôm nay là kỳ thi tháng, suy xét đến ngày hôm qua thời điểm Phí Chuẩn đi mua cơm mình thế nào, Mạnh Phiên cảm thấy chính mình mặc một cái áo của Phí Chuẩn là không đủ, buổi sáng trước khi đi học, đành ngượng ngùng mà xin vài bộ quần áo, tất cả đều là đồ Phí Chuẩn thường mặc gần đây nhất.
Vì vậy, trong phòng kiểm tra kỳ thi hàng tháng, các đồng học liền rất mới lạ mà nhìn thấy trong lòng ngực Mạnh Phiên ôm đến hai ba bộ quần áo tiến vào, thời điểm thi, một cái khoác trên người, một cái ôm trong ngực, một cái thì để trên bàn, kỳ kỳ quái quái.
Nếu không phải thành tích của Mạnh Phiên quá tốt, giáo viên giám thị đều thiếu chút nữa cho rằng đây là một kiểu gian lận mới.
Phí Chuẩn rất hưởng thụ, trong lòng đều cảm thấy thỏa mãn.
Đêm đó, Phí Chuẩn đã cố ý chọn một vài bộ quần áo, mặc chúng khi đi ngủ, rồi đặt đồng hồ báo thức, cứ sau hai tiếng lại dậy thay một chiếc vì muốn nhiễm đầy tin tức tố lên đó cho Mạnh Phiên. Anh đã tưởng tượng đến cảnh lúc Mạnh Phiên cầm được mấy món quần áo này sẽ có bao nhiêu thỏa mãn, vui vẻ.
Nhưng mà, sáng sớm lúc ăn cơm, Mạnh Phiên cả người thần thanh khí sảng, cười cười chào hỏi với anh, mà ánh mắt nhìn anh, một chút lưu luyến cũng không có......
"Cảm ơn anh nha! Nhưng mà giờ em cảm thấy tốt hơn rồi, hiện tại cũng không muốn mặc quần áo của anh nữa, không cần làm phiền anh nữa đâu."
Phí Chuẩn:......
Vào ngày thứ hai của kỳ thi hàng tháng, Mạnh Phiên lại đi thi trong trạng thái bình thường, không quấn nhiều quần áo, rời khỏi Phí Chuẩn cả ngày mà vẫn khỏe phây phây, thậm chí còn có tâm tư mỉm cười ngọt ngào với người khác, mà Phí Chuẩn lại bị phân tâm cả ngày.
Thời kỳ ỷ lại của Mạnh Phiên ... trôi qua nhanh quá ...
Là anh đánh dấu quá nông à?
Còn chưa đã thèm mà.
Vào cuối kỳ thi hàng tháng, khi Phí Chuẩn ra ngoài ăn tối, anh đã bí mật gặp anh trai của mình, anh cả nói với anh về thời gian ngày mai có thể đưa Mạnh Phiên đến bệnh viện để lấy mẫu tùy chỉnh thuốc ức chế.
Trong xe, anh cả đưa cho anh tuýp kem bôi da, loại được dì Hứa giới thiệu cho Mạnh Phiên trong bệnh viện. Phỏng chừng là sau khi Hứa Lam nghe xong tình huống, cảm thấy Mạnh Phiên vẫn nên chăm sóc da của mình tốt hơn thôi.
Phí Chuẩn không thể nhịn được cười, quay trở lại lớp học, đưa nó cho Mạnh Phiên.
Mạnh Phiên: ...
"Anh có ý gì?" Có phải chê da em dày quá không?
Phí Chuẩn nhìn thấy ẩn ý của cậu, nụ cười trên mặt thiếu chút nữa không nín được.
"Không có ý gì, tuyến thể rất quan trọng. Về sau nói không chừng cậu sẽ có đối tượng, sớm một chút chăm sóc da vẫn hơn."
"Em không có thời gian tìm kiếm đối tượng, em muốn học tập."
Phí Chuẩn:......
Nụ cười trên gương mặt anh hơi nhạt đi.
Mạnh Phiên cầm lấy thuốc mỡ, trên mặt cảm thấy mờ mịt, vô thức đưa tay chạm vào làn da dày trên tuyến thể.
"Có thể dày đến bao nhiêu chứ? Rõ ràng là răng anh không tốt."
Phí Chuẩn:......
Không chờ anh phản bác, Mạnh Phiên đã nổi giận đùng đùng, một tay chống bàn, đi ra ngoài.
Phí Chuẩn sững sờ tại chỗ ngồi, nghĩ lại, chẳng lẽ Mạnh Phiên đột nhiên có tự giác của Omega rồi, nói da tuyến thể của cậu ấy dày quá, nên cảm thấy xấu hổ?
Chốc lát sau, Mạnh Phiên đã trở lại, trên mặt tràn đầy ý cười, hai tay giấu ở sau người, ngượng ngùng xoắn xít.
"Phí ca ca, nhiều ngày như vậy, thật là phiền anh, em cũng có chuẩn bị cẩn thận một món quà cho anh nè."
Phí Chuẩn: ...
Nhìn bộ dáng âm dương quái đản của cậu, có lẽ không phải là một món quà tử tế gì.
Nhưng chỉ cần là Mạnh Phiên tặng, anh đều sẽ coi nó như trân bảo.
Phí Chuẩn cười cười đưa tay ra, "Quà gì, tôi nhất định đều thích."
Mạnh Phiên mỉm cười, lấy ra một túi bánh quy kawaii từ phía sau, đặt vào tay Phí Chuẩn.
Bánh quy thôi, cậu còn âm dương quái khí cái gì?
Phí Chuẩn mỉm cười, lấy lại nhìn kỹ hơn, nụ cười chợt tắt lịm trên mặt.
Bánh quy cho bé mọc răng ...
"Hahahahahahahaha!" Mạnh Phiên cười đến sốc hông.
Phí Chuẩn tức đến bật cười, mở ra, cầm một cái nghiến răng nghiến lợi mà ném vào trong miệng gặm, "Chờ tôi gặm xong túi này rồi, cậu lại trải nghiệm một chút xem răng tôi có phải đã tốt lên chưa nhé."
Mạnh Phiên:......
Há miệng lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, hai hàng trên dưới mài tới mài lui, Mạnh Phiên đến gần Phí Chuẩn nói nhỏ bên tai anh: "Đừng chọc giận Omega răng tốt, em có thể ăn Alpha đấy."
Phí Chuẩn: ...
-----------------------------------------------------------
Tác giả công: Không đủ , ngày mai tiếp tục cố gắng......
Editor:cười đểu