Note: Ai bị sắp xếp chương lộn xộn thì xóa truyện khỏi thư viện rồi add lại là dc nha
Edit: nynuvola
Vương Tử Đồng cảm thấy rất...... ảo diệu.
Nhìn người đàn ông cao to trước mặt rõ ràng không biết bước tiếp theo sẽ làm gì, Vương Tử Đồng bất đắc dĩ nhắc: "Giờ nồi đã bị hỏng rồi, muốn tiếp tục nấu ăn e phải mua một cái mới."
"Tôi đi mua cho!" Lucas tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ, lia mắt qua siêu thị đối diện bệnh viện, hấp tấp chạy xuống lầu.
Vương Tử Đồng: "......"
Nửa tiếng sau, Lucas mang theo một túi nồi niêu trở lại phòng bếp, thấy Lạc Thành cũng đang ở đây.
Lucas không bận tâm lắm, hôm qua Dung Đóa nói với hắn muốn thuê một nam một nữ y tá, có thể giúp đỡ Lạc Nhiễm những việc nặng nhọc.
"Tiếp theo nên làm gì?" Lucas không biết cần loại nồi nào, cho nên có cái gì liền mua cái đó, khiêng hết về.
Vương Tử Đồng: "Phải vo gạo trước đã."
Lucas mất kha khá thời gian để tự mình vo gạo, động tác vô cùng vụng về, rất vất vả mới có thể đưa gạo vào nồi bình an, thử thách sau còn khó nhằn hơn.
"Trứng ốp chiên, hình trái tim." Lucas khoa múa máy tay chân: "Phải thật dễ thương, Lạc Nhiễm thích ăn lòng đào."
Mục tiêu vĩ đại đấy.
Không giống Lạc Thành vừa đến chưa rõ sự tình, Vương Tử Đồng dường như đã miễn nhiễm, bà bình tĩnh lấy trứng ra, khẽ chạm vào thành chén, nói: "Đập trứng trước."
Lucas vươn tay cầm một quả trứng từ trong rổ.
Bụp!
Lucas: "???"
Lucas nhìn bàn tay mình, lòng trắng và lòng đỏ trứng sền sệt trào ra chảy xuống khe hở giữa ngón tay, vẻ mũi ngây ngốc.
Đậu, vì sao trong bếp nhiều đồ nguy hiểm như vậy?!
Vương Tử Đồng: "......"
Lạc Thành: "......"
Vương Tử Đồng ôn hòa khuyên nhủ: "Thượng tướng đừng dùng sức lớn quá, trứng gà mỏng manh yếu ớt, cầm nó thật nhẹ thôi."
Lucas thử lại với một quả trứng khác nhưng nó vẫn bị hắn "Bụp" nát bét như cũ.
Lucas: "......"
Hắn cảm thấy bản thân đã rất nhẹ nhàng rồi, nhưng không dễ khống chế được sức lực. Hơn nữa...... Ngón tay của hắn đa phần là máy móc cơ học, không hề có khái niệm nào với loại đồ vật yếu ớt kia.
Lạc Thành nhịn hết nổi, tiến lên nói: "Thượng tướng đừng miễn cưỡng, để chúng tôi giúp cậu nhé?"
"Không cần!" Tinh thần chiến đấu của Lucas còn hăng hái hơn lúc đầu.
Hừ! Hắn không tin hắn không làm được, hôm nay nhất định phải nấu cho Lạc Nhiễm ăn, khiến y cảm nhận tấm chân tình nồng thắm tha thiết của mình!
Cuối cùng Lucas cũng đập trứng thành công, một chặng đường dài vòng đi vòng lại cách đập trứng, đánh trứng và chiên trứng.
Trong quá trình đó, nguyên rổ trứng bị hắn lăn lên lộn xuống uổng phí cả, bất đắc dĩ phải chạy xuống lầu mua thêm rổ khác.
Chiên trứng là phần khó khăn nhất.
Mặc dù có Lạc Thành và Vương Tử Đồng đứng bên chỉ đạo, nhưng mấy quả trứng đáng thương lúc sống lúc chín, hoặc dính chặt vào chảo hoặc hình thù dị dạng.
"Tại sao món trứng này không thể ngon lành được chút nào vậy?" Lucas hung hăng trợn mắt, khiến cho dầu nóng trên trứng bắn tung tóe khắp người hắn.
Lạc Thành là thầy giáo, loại học sinh nào đều từng gặp qua, cũng rất kiên nhẫn, lúc này ông từ tốn hướng dẫn: "Không sao cả, cố lên, cậu có thể, chính là bây giờ, lật nhẹ nó từ phía bên trái."
Lạc Nhiễm đã sớm tỉnh dậy, bị Thẩm Tây Lạc gọi đi xuống lầu dưới làm kiểm tra sức khỏe. Nghiễm nhiên y không hay biết rằng ngay căn phòng sát bên, cha mẹ mình đang dạy Lucas cách chiên trứng suốt buổi sáng.
Lạc Nhiễm kết thúc quá trình kiểm tra sức khoẻ trở về thì cũng đã giữa trưa, thấy trong phòng bệnh không có ai chú ý đến, lập tức lôi điện thoại ra xem công văn.
Nhưng còn chưa đọc xong một bản, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị đẩy ra.
Vương Tử Đồng và Lạc Thành cùng đi vào.
Lạc Nhiễm hơi bất ngờ, chưa kịp chào hỏi gì liền thấy Lucas nối gót sau lưng, bưng theo một cái khay đựng đồ ăn.
Lạc Nhiễm: "???"
Tại sao mọi người lại...... Đi chung?
Y quá kinh ngạc, nhất thời mất khả năng sử dụng ngôn ngữ.
Nếu không phải địa điểm hiện tại là bệnh viện, y còn tưởng đâu chắc hôm nay là sinh nhật mình, mọi người đang cùng nhau đẩy bánh kem vào chúc mừng cũng nên.
Lucas bưng khay xuất hiện trước mặt Lạc Nhiễm, nói: "Ăn Sá...... Trưa nào!"
Lạc Nhiễm ngó Lucas, lại đảo mắt qua cha mẹ.
"Ừm......?"
Y ngơ ngác nhận chén, múc một muỗng cháo lên ăn.
"Cháo này Thượng tướng lấy ở đâu thế?"
"Mua." Lucas hầm hừ.
Lạc Nhiễm nghĩ bụng chắc là cha mẹ y mang đến, vì vậy thành thật nhận xét: "Hương vị khá kì lạ, nhưng vẫn có thể ăn được."
"Ồ." Lucas giống như một con chó bự bị kéo tai.
Vương Tử Đồng và Lạc Thành khó khăn nhìn thẳng, cố nén nụ cười mỉm trên môi.
Vương Tử Đồng kể lại sự thật: "Nhiễm Nhiễm, là Thượng tướng tới làm từ lúc sáng sớm cho con đấy, còn chạy qua siêu thị tận hai lần."
Lạc Thành cũng nói thêm: "Đúng vậy, lần đầu tiên có thể đạt được thành quả như này không tệ chút nào, Thượng tướng đã rất cố gắng."
Lạc Nhiễm: "?"
Xảy ra chuyện gì mà y không biết chăng?
Lucas vừa nghe Vương Tử Đồng gọi một tiếng lập tức đập bàn đứng dậy quát: "Nhiễm Nhiễm là tên chỉ mình tôi mới được gọi thôi!"
Người ngoài sao lại có thể kêu tên y thân mật như vậy hả?!
Lạc Nhiễm: "???"
Lạc Nhiễm dường như hiểu được phần nào sự tình hiện tại, hoảng sợ kéo tay Lucas giật về, quát khẽ: "Thượng tướng!"
Lạc Nhiễm níu người hắn ngồi xuống, đè cái móng heo ngu ngốc kia lại, "Đó là cha mẹ em......!"
"Cái gì?" Lucas sững sờ.
Lạc Nhiễm nắm cánh tay hắn, nhếch môi cười đáp: "Thượng tướng, để em giới thiệu cho ngài một chút, đây là cha và mẹ của em."
"Cha, mẹ, người này chính là Thượng tướng Lucas."
"Xem ra đây là buổi gặp mặt chính thức nhỉ?" Vương Tử Đồng khen: "Thượng tướng, hâm mộ uy danh đã lâu."
Lạc Thành cũng gật đầu chào hỏi.
Lucas: "......"
Lucas: "............"
Hắn hóa đá cứng ngắc tại chỗ, không nhúc nhích nổi.
Đệch.
Là cha mẹ vợ của hắn đó!
Đệch.
Vậy mà nhìn coi hắn đã làm cái quần gì?
Phắc.
Hắn vốn lên sẵn kế hoạch mĩ mãn từ lâu, lần đầu gặp mặt cha mẹ vợ sẽ biểu diễn dáng vẻ oai hùng của bản thân cho họ xem, thậm chí còn lên mạng tìm kiếm cách thức công lược cha mẹ vợ, chuẩn bị sẵn một đống to quà cáp.
"Thượng tướng?" Lạc Nhiễm nhéo sau lưng hắn, nhắc nhở: "Thượng tướng không chào hỏi lại chút sao?"
Chào......
Lucas xoẹt một cái đứng phắt dậy, nghiêng tay đặt hờ trên trán, dậm chân đứng thẳng lưng.
"Lucas · Aldo!"
Chào kiểu quân đội luôn cơ đấy.
"......"
Lạc Nhiễm che mặt, muốn chôn mặt vào chăn không ra nữa.
Y từng hình dung cảnh tượng mình dẫn Lucas về nhà, thế mà cuộc gặp đầu tiên hoàn toàn bị thay thế bởi tình huống ngớ ngẩn trước mắt.
"Phụt......" Vương Tử Đồng bật cười: "Đừng căng thẳng, chúng tôi chỉ đến thăm Nhiễm Nhiễm, không có việc gì đặc biệt, cuối tuần này Nhiễm Nhiễm về nhà thì nhớ đưa Thượng tướng theo cùng, đến lúc đó chúng ta sẽ nói chuyện tiếp, vừa hay Tinh Nguyên cũng về, Thượng tướng và Tinh Nguyên lại quen biết nhau."
Lạc Nhiễm: "Dạ......"
Sau khi Vương Tử Đồng và Lạc Thành rời đi, Lucas tự bế quan tỏa cảng.
Đm.
Hắn đường đường là Thượng tướng Đế Quốc, thiết huyết tướng quân, anh hùng một cõi, chấn giữ một phương.
Vậy mà vừa rồi hắn có thể căng thẳng đến mức chào trưởng bối theo kiểu quân đội.
"Thượng tướng, chuyện đó......" Lạc Nhiễm cố gắng nín cười, bả vai không ngừng run run.
"Em dám cười một lần, tôi khiến em phải khóc một lần đấy." Lucas đưa lưng về phía y, buồn bực quát: "Vẫn còn cười?"
"Em không cười nữa." Lạc Nhiễm vòng tay ôm hắn từ phía sau, đầu nhẹ nhàng tựa vào lưng Lucas, "Thượng tướng đừng lo lắng, cha mẹ em hình như đã có cái nhìn khác về anh rồi, còn chủ động bảo em dẫn anh về, hẳn là muốn mọi người hiểu hơn về nhau."
"......Thật sao?"
"Đúng đó." Lạc Nhiễm nói: "Hơn nữa cơm Thượng tướng làm rất ngon."
Lucas xoay người ôm y, hừ hừ hỏi: "Thật?"
"Siêu siêu ngon." Lạc Nhiễm vui vẻ: "Em ăn hết rồi."
Sau đó y đúng là ăn hết sạch, thật ra thì cũng không quá khó ăn.
......
Lạc Nhiễm nằm trong bệnh viện nghỉ ngơi một ngày, qua hôm sau liền tiếp tục công việc.
Y đi cùng Lucas đến quân bộ.
Sáng nay, đoàn binh sĩ từ phía biên cương sẽ quay về, chiến hạm đáp đất, Lạc Nhiễm tự mình đi đón.
"Nhiễm Nhiễm!" Người đàn ông dẫn đầu từ xa đã trông thấy Lạc Nhiễm, nhanh chóng gia tăng bước chân khỏi chiến hạm. Lạc Tinh Nguyên vừa đến nơi đã kìm lòng không đậu, lập tức tiến lên ôm chầm lấy Lạc Nhiễm.
Người đàn ông trong bộ quân phục chỉnh tề, dáng người cao ráo, ngũ quan chính trực ôn hoà, vóc người đã bị khí hậu khắc nghiệt nơi biên cương bồi đắp trở nên rắn rỏi quật cường hơn.
"Anh hai!" Lạc Nhiễm mừng rỡ ôm trả.
Đi phía sau Lạc Tinh Nguyên là Dung An, nhìn thấy Lạc Nhiễm lập tức kính cẩn làm quân lễ.
"Em về văn phòng chờ anh, anh dẫn mấy anh em đến báo cáo với Thượng tướng xong sẽ quay lại tìm em." Lạc Tinh Nguyên vỗ vỗ vai Lạc Nhiễm, sau đó rời đi cùng binh đoàn của mình,
Lạc Nhiễm ngồi trong phòng xem tài liệu đến chiều mới thấy Lạc Tinh Nguyên tới.
Hai anh em trò chuyện một hồi, Lạc Tinh Nguyên lúc này khẽ gãi sau tai, có chút lúng túng hỏi: "Cái đó...... Em và Thượng tướng đang ở bên nhau sao? Anh nghe mấy người kia nói."
Lạc Nhiễm sững người, mỉm cười không phủ nhận.
"Ồ...... Vậy em......" Lạc Tinh Nguyên cũng không biết nên nói thế nào, dù sao Lucas vẫn là cấp trên của anh, người mà anh cần phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện trong quân đội, cũng là người đã đề bạt và cho anh cơ hội.
Lạc Tinh Nguyên thoáng ngập ngừng, đưa Lạc Nhiễm một cuốn sổ nhỏ.
"Đây là......?"
"Tiền tiết kiệm của anh." Lạc Tinh Nguyên có chút xấu hổ: "Bất cứ lúc nào em cũng có thể dùng nó, không cần đến vân tay của anh, mỗi năm anh đều vắng mặt ở thủ đô nên không tiện lắm. Anh...... Vốn định trực tiếp sang tên qua tài khoản của em, nhưng với thân phận hiện tại sợ là giao dịch tiền bạc hơi bất tiện, cho nên cứ đưa tài khoản cho em bảo quản."
"...... Anh." Lạc Nhiễm nhíu mày: "Em không cần đâu."
"Anh biết em sẽ nói như vậy." Lạc Tinh Nguyên nói: "Cho nên anh đã thêm tên em vào tài khoản."
"Anh hai......" Lạc Nhiễm không biết nên nói gì mới phải.
"Aizz, hai chúng ta đều là đàn ông đàn ang, đừng dong dài với nhau, em giờ ở bên Thượng tướng thế này, anh chỉ hy vọng ......Về sau cho dù xảy ra chuyện gì, em đều có thể bảo vệ bản thân mình thật tốt." Lạc Tinh Nguyên nhếch khóe môi: "Thêm nhiều tiền thì càng thuận tiện."
"Anh......" Lạc Tinh Nguyên giải thích: "Anh muốn bảo vệ cho em, gia đình chúng ta tốt xấu gì cũng có một tư lệnh quân đội, em sẽ có thể tự tin thoải mái hơn, xảy ra chuyện gì, anh nhất định quyết sống chết bảo hộ em và Thượng tướng."
Lạc Nhiễm trầm mặc giây lát, khàn giọng đáp: "Cảm ơn anh."
Y hiểu người nhà y đang lo lắng điều gì, đặc biệt là Lạc Tinh Nguyên, anh cũng là quân nhân, sớm chuẩn bị sẵn tâm lý hi sinh và chết vì nhiệm vụ.
Lucas lại ở vị trí nhạy cảm như vậy, nói không may nhưng lỡ như ngày nào đó hắn thật sự bước lên vết xe đổ của Alton, lúc ấy ai sở hữu Lạc Nhiễm tương đương với việc nắm được lòng người quân bộ.
"Không sao, nếu đã sẵn sàng, chúng ta cùng nhau chuẩn bị tâm lý." Lạc Tinh Nguyên vỗ vai Lạc Nhiễm: "Có chuyện thì chung tay giải quyết."
Lạc Nhiễm trước kia không tỏ thái độ, nhưng hiện giờ nếu y gật đầu, tức là đã hạ quyết tâm muốn cùng Lucas sát cánh bên nhau, y một khi đưa ra lựa chọn sẽ không thay đổi, không gắng gượng, cũng không có cái gọi là thấy khó mà lui.
Đây là lý do khiến Lạc Nhiễm mất rất nhiều thời gian để suy xét.
"Vâng." Lạc Nhiễm đáp ứng: "Được ạ."
Rời khỏi quân bộ, y dự định quay lại chung cư một chuyến thu dọn đồ đạc, quần áo sạch sẽ, vì cuối tuần phải về nhà nên y còn muốn qua đêm tiện chuẩn bị hành lý.
"Hử?"
Lucas cau mày, "Em về nhà? Không ngủ lại?"
Lucas bất mãn.
"Ừm." Lạc Nhiễm nói: "Đã lâu không về dọn dẹp rồi, không thể cứ mãi ở ngoài miết."
"Vậy tôi đi cùng với em nhé?!"
"......??"
Kết quả Lucas bám dính lấy y cùng nhau trở về.
Đây không phải là lần đầu tiên Lucas đến nhà Lạc Nhiễm, nhưng nếu tính ngủ lại thì đúng là lần đầu.
"Thượng tướng, anh...... Cứ tùy ý nha." Lạc Nhiễm rót cho hắn một ly nước ấm, hơi ngại ngùng nói: "Nhà em hơi nhỏ."
Lucas ngồi trên chiếc ghế sofa, nhìn xung quanh bốn phía.
Nhà của y quả thật bé, nhưng mang đến cho người ta cảm giác vô cùng dễ chịu, chủ yếu do chủ nhân căn nhà vốn sạch sẽ, quét dọn ngăn nắp và tỉ mỉ.
Điểm này Lucas thừa biết, văn phòng và phòng ngủ của hắn cũng không nhiễm một hạt bụi hệt như vậy.
"Em cần làm gì thì làm đi, đừng để ý đến tôi." Lucas phất tay: "Tôi đi ngủ đây."
"Được."
Lạc Nhiễm lấy gối và chăn dự phòng từ ngăn tủ đặt lên sô pha, sau đó y vội vàng đi tắm rửa.
Lucas đứng dậy chuẩn bị tham quan ngôi nhà.
Khắp nơi trong phòng đều để đèn giọt nước và tủ nhỏ, kệ đỡ, chậu hoa, máy tạo độ ẩm phun sương, Lucas còn thấy không ít bức bích hoạ và tác phẩm nghệ thuật.
Hắn nghĩ thầm, đúng là bày trò.
Chẳng phải chỉ là một căn phòng thôi sao? Sắp xếp đến loạn.
Có điều......
Bởi vì hắn quanh năm đều ngủ lại công ty, cho nên không hiểu được ý nghĩa chân chính cái gọi là "Nhà".
Nếu hiện tại hắn và Lạc Nhiễm ở bên nhau ......
Lucas nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi này có thể được tính là nhà của hắn về sau không? Rốt cuộc rồi sẽ có một ngày hắn về hưu.
"Ào ào......"
Lạc Nhiễm đang tắm, tiếng nước chảy róc rách vang vọng.
Lucas bỗng nhiên cảm thấy hồi hộp.
Bất tri bất giác hắn nhận ra rằng mình...... Sẽ ngủ lại nhà Lạc Nhiễm đêm nay. Lucas sờ sờ mũi.
Dường như hắn đang dần trở nên kì lạ, trước đây hắn chẳng bao giờ nghĩ ngợi lung tung, nhưng kể từ khi cùng y bên nhau một khoảng thời gian dài, trong đầu luôn tưởng tượng một vài chuyện kỳ quặc.
Ví dụ như hiện tại.
Tựa hồ mỗi lẫn hắn lén lút xem pỏn, đều sẽ nhớ đến y, ngay lúc này đây hắn cũng nghĩ, Lạc Nhiễm đang ở trong phòng tắm rửa, không mặc quần áo, xương quai xanh, ngực, eo còn có......
Shtttt, không thể tưởng tượng tiếp.
Lucas quyết định không đi nhìn phòng ngủ, sợ rằng bản thân càng nảy sinh mong muốn làm những chuyện không tôn trọng với y hơn. Hắn ngồi xuống một chiếc ghế sofa khác chỗ phòng khách, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó cộm dưới mông.
Lucas duỗi tay lôi đồ vật bị kẹt dưới ghế lên, phát hiện đây một chồng sách.
Truyện tranh?
—— Bốn Thượng tướng x một thư ký! Cực kỳ suиɠ sướиɠ~
—— Siêu thô ráp!! Chọc thư ký khóc sướt mướt vì cm!
Lucas: "............"
Cái đệch mợ.
============
Một chiếc đồng nhân NP và một chiếc khoa học viễn tưởng à? =)))