Cậu không thèm nhìn vào vẻ mặt lạnh tanh khó ở của người này, lại khẽ há miệng măm luôn miếng kem đang được anh giơ ra trước mặt.
Kem ngòn ngọt mát lạnh khiến cậu thích thú, cười híp mắt, lại tiếp tục chăm chú vào màn hình điện thoại
"Cậu có phải đang ăn gian không đó A Vũ" Bạch Xuyên ngồi chứng kiến nãy giờ bất đắc dĩ lên tiếng
"Không hề, tôi đây là đang tự tạo cơ hội thôi" Anh không có ý định quay qua đối diện với Bạch Xuyên, chỉ lạnh nhạt nói, mắt vẫn dán vào nửa gương mặt đáng yêu của cậu
"Cậu không phải đi làm à?" Bạch Xuyên tiếp tục dùng thái độ không phục mà kéo người anh qua
"Vậy anh cũng không có việc gì ở bệnh viện à, nghe ông nói là anh vừa về nước đã được bệnh viện lớn mời đến làm việc mà" Bạch Vũ nhíu mày nhìn cái kẻ đang phá đám mình làm việc
"Tôi đâu có lạnh lùng tới mức để cô vợ hờ của mình ở nhà một mình giống như ai đó đâu" Bạch Xuyên nhếch môi cười, dáng vẻ giống như kiếm được thú vui mới
"Dù có lỡ làm vậy nhưng dù sao đó cũng là vợ hờ của tôi, hiện tại tôi đang cật lực bù đắp đây.
Không giống ai đó làm kỳ đã cản mũi vợ chồng người ta ân ái" Bạch Vũ cao giọng, thái độ châm biếm thấy rõ trong lời nói
"Không biết là ân ái hay ép buộc nhau nữa, thật tội nghiệp" Bạch Xuyên giả bộ đưa tay che miệng, dáng vẻ thương hại người trước mặt hết sức
"Không cần biết là gì, kể từ giờ phút này, tôi sẽ cố gắng chiều chuộng cậu ấy, không để cậu ấy gặp chuyện nữa.
Nên anh, không cần lo lắng cũng không cần thương hại" Bạch Vũ thấp giọng, lời nói giống như đang tự nói, tự quyết định với chính mình lại giống như đang đưa ra lời cảnh báo với người đối diện
"Vậy nhớ cẩn thận, tôi sẽ tới tìm em dâu và ngoại tình đó" Bạch Xuyên dùng ngón trỏ gõ gõ trên đầu Bạch Vũ hai cái rồi đứng dậy dời đi
"Hừ...!đưa cho tôi" Cậu nhăn nhó, nhìn cốc kem đang chảy ra trên tay anh, mất kiên nhẫn mà giật lấy
"..." Anh nhìn cậu, khuôn mặt trầm tư suy tính điều gì đó.
...
"Giám đốc, Hướng tiểu thư gọi tới muốn gặp anh" Tôn Thanh Thanh bước vào, trên tay là tập văn kiện kèm một câu không mấy tốt đẹp theo thời điểm hiện tại
"Có nói gì không?" Anh vẫn nhìn vào đống văn kiện trên tay, sắc mặt không thay đổi như là đã quen thuộc với việc này từ lâu
"Cô ấy nói đã lâu anh không tới đó rồi.
Sao đi công tác không gọi điện nói với cô ấy một tiếng" Tôn Thanh Thanh đưa tay xoa xoa trán mình bất đắc dĩ reaction lại lời của vị tiểu thư omega kia.
Cô cười khổ, thầm cảm thán boss nhà mình thật sự lãnh đạm nha, biết bộ mặt thật của người ta cái là trực tiếp cho người ta ăn bơ luôn.
Cũng không biết cái cô Hướng tiểu thư đó hiện tại đã là người thứ bao nhiêu bị boss của cô lạnh nhạt rồi, đào hoa mà lạnh lùng quá, biết bao nhiêu cô qua tay anh boss đẹp trai mà không có ai đáng để anh lưu luyến mà mặc kệ tất cả.
Thương thay cho đường tình duyên lận đận của sếp nhà cô, haizz...
"Còn chuyện gì khác không?" Anh buông văn kiện xuống, có chút lười biếng mà ngả người ra ghế, đưa ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô thư ký
"À, về vợ....!à không, về Lâm thiếu gia đó, cậu ấy có gọi tới đây..." Tôn Thanh Thanh cố gắng nhìn biểu cảm trên gương mặt sếp mà không được, chỉ sợ mình lỡ gọi sai liền xui xẻo mà bị đày xuống tầng hầm công ty làm lao công
"Cậu ấy có chuyện gì à?" Anh nghe thấy là nhóc đáng yêu ở biệt thự nọ gọi tới liền hỏi, nét mặt thoáng chút thay đổi, ngồi ngay ngắn lại trên ghế nhìn chăm chăm khuôn mặt của Tôn Thanh Thanh
"Cậu ấy nói rằng...!Sắp tới có thứ cần anh nhận hộ, còn phải kí tên và làm giám hộ cho nữa, bởi vì cậu ấy chưa đủ tuổi trưởng thành" Tôn Thanh Thanh thấy biểu hiện của sếp biết anh có hứng thú liền vui vẻ mà truyền lại lời cậu
"???" Anh có hơi ngạc nhiên, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu nhìn người trước mặt nhưng căn bản Tôn Thanh Thanh cũng không biết nên hai người cứ như hai con bò ngơ ngác mắt đối mắt với nhau
"Cậu ấy còn nói, thứ đó khoảng tuần nữa là về đến thành phố, lúc đó mong rằng anh có mặt ở biệt thự để giúp đỡ cậu ấy" Tôn Thanh Thanh nói thêm
"Tôi biết rồi..." Anh gật nhẹ đầu, ánh mắt rời khỏi thư ký lại tiếp tục nhìn đống văn kiện trên bàn
"Vậy không còn gì nữa thì tôi xin phép" Tôn Thanh Thanh đặt tài liệu trông tay xuống góc bàn cho sếp mình rồi quay lưng đi
"Thư ký Tôn..." Anh ngước lên gọi cô lại
"Dạ" Tôn Thanh Thanh dừng bước, cũng quay lại nhìn anh
"Hướng Hương Vãn, nếu có gọi tới cứ nói tôi không ở công ty" Anh nhìn cô dặn dò
"Tôi biết rồi" Tôn Thanh Thanh gật đầu rồi bước đi tiếp
"Thư ký Tôn" Anh gọi cô lần nữa
"Dạ" Tôn Thanh Thanh dừng bước, vẫn không quên quay lại nhìn anh
"Ông nội không gọi kiếm tôi à?" Anh hỏi
"Dạ không" Tôn Thanh Thanh trả lời, chờ đợi khoảng phút không thấy anh nói gì thêm nên lại quay lưng chuẩn bị ra khỏi đó
"Thư ký Tôn" Anh tiếp tục gọi lần thứ
"Dạ" Tôn Thanh Thanh mất kiên nhẫn nhìn anh, thầm nghĩ tên boss này có phải đang mắc phải căn bệnh quái gở gì rồi không
"Cho người tới chỗ Hướng Hương Vãn, kêu cô ta dọn khỏi biệt thự của tôi" Anh sau khi trầm tư khoảng một phút ba mươi giây thì hướng cô nói, đáy mắt thâm trầm cũng kiên định với điều mình vừa nói
"Vâng" Tôn Thanh Thanh gật đầu đang tính quay đi lại ngờ ngợ nhìn anh "sếp còn gì cần không?"
"Không" Anh khẽ lắc đầu
"Vậy tôi đi" Tôn Thanh Thanh chỉ ra cửa rồi bước từng bước đầy sự do dự, theo linh cảm bộc phát của cô trong cái tình huống như vậy, chắc chắn anh boss đẹp trai vẫn còn yêu cầu
"Thư ký Tôn" Anh gọi tiếp, khi nhìn thấy khuôn mặt không thể nào nhẫn nại hơn của cô liền nhếch khóe môi, trong mắt có ý cười
"Dạ" Tôn Thanh Thanh gằn nhỏ giọng dạ một tiếng, ánh mắt như muốn nói với người đang đung đưa chân ngồi ở ghế xoay kia rằng "cô là kẻ ngoài cuộc, là người vô tội xin hãy buông tha"
"Sau khi Hướng Hương Vãn đi khỏi thì cũng dọn đồ của tôi đem về biệt thự bên này.
Từ nay trở đi tôi sẽ về bên này ở" Anh có chút muốn trêu chọc cái mặt vừa tức giận vừa cam chịu của cô thư ký nhỏ, nói ra yêu cầu của mình
"Dạ.
Rồi sếp nghĩ kĩ lại xem còn cần gì không để tôi còn chuẩn bị" Tôn Thanh Thanh nghiến răng nở một nụ cười không hề giả trân mà nhìn anh, điểm tốt của thằng cha sếp đẹp trai mà mất nết này giảm nhanh chóng đến con số âm luôn
"Không" Anh nghĩ nghĩ, thấy không còn gì dặn dò nữa lại lắc đầu
"Chắc chắn, không gọi tôi nữa đấy.
Tôi đi đây" Tôn Thanh Thanh thở hắt ra, vỗ vỗ ngực cho bớt tức lại lần nữa quay người rời đi
"Êy, khoan" Anh có chút nhịn không được, đưa tay che đi khóe miệng đã cong lên không ít mà gọi cô lại
"Anh đây không muốn tôi sống nữa đúng không" Tôn Thanh Thanh quay lại có chút lớn tiếng mà mắng anh, ánh mắt giống như muốn xuyên thủng cái người đang bỡn cợt cô kia
"Cafe" Cầm ly cà phê đã sớm không còn giọt nào lên giơ về phía cô, nhếch môi nói
"Hứ" Tôn Thanh Thanh bực bội trong người bước nhanh tới giật lấy ly cà phê sau đó liền giống như người ta nói một bước cút thẳng, không quên đóng sầm cửa lại thể hiện sự tức giận của mình
Anh thỏa mãn vì ghẹo gan cô thư ký cục súc, tính tiếp tục làm việc thì điện thoại có thông báo
"Giao dịch thành công"
Tiếng thông báo khiến anh tò mò cầm điện thoại lên xem thử, tài khoản ngân hàng bỗng dưng được cộng một khoản tiền nhỏ, tên người gửi lại là một cái tên xa lạ.
Mà tài khoản này của anh là cậu đang dùng nên anh lại càng thắc mắc.
Không cần phí thêm một giây một phút nào, anh mở camera tại biệt thự lên xem.
Cậu đứng ở phòng khách, hai tay cầm chặt điện thoại nhảy lên nhảy xuống, dáng vẻ giống như đứa trẻ nhỏ lần đầu được điểm tuyệt đối, vui vẻ không ngừng.
Anh nhíu mày nhìn lại thông báo trong điện thoại lần nữa, phía sau thông báo gửi tiền còn một cái tin nhắn nhỏ nữa
"Công sức của em, chị không thể lấy không tranh của em được nên chị sẽ trả tiền"
Kèm theo tin nhắn là một cái icon cố gắng lên giống như đang động viên.
Bảo sao mà cậu bạn nhỏ này không vui cho được, thật giống một đứa trẻ mà.
Tuy không phải là số tiền lớn nhưng lại khiến cho công sức bỏ ra của cậu không hề lãng phí, cũng khiến cho anh cảm thấy nghi ngờ chính mình, giống như từ trước tới nay anh đang áp đặt cái suy nghĩ không đúng của mình lên người cậu.
Nhìn dáng vẻ hớn hở, cười tươi tới nỗi mất tiêu đôi mắt, anh cũng mỉm cười theo.
Nhưng nụ cười hiếm có ấy cũng ngay lập tức như gió mùa thu, lạnh dần rồi biến mất.
Trong màn hình máy tính, ngoài cậu ra thì còn một người vừa mới góp mặt, Bạch Xuyên.
Càng đáng giận hơn nữa là cậu vừa thấy Bạch Xuyên liền cười nói ríu rít giống như một chú sẻ nhỏ đi xung quanh anh.
"Hừ" Anh tức giận tắt máy tính, khuôn mặt trầm xuống, tâm trạng không thẻ nào xấu hơn được nữa.
Bạch Xuyên đó có phải muốn chống lại anh hay không, còn tới đó tranh thủ tán tỉnh người của anh nữa.
Cậu bạn nhỏ kia thì vô tư hồn nhiên cười nói với anh.
Này là ngoại tình công khai!!!
Hết hứng làm việc nên anh xoay ghế hướng ra cửa kính bên cạnh, trầm tư nhìn ra ngoài..