...
"Sơ Mặc, nói chuyện với em chút được không?" Giọng Bạch Xuyên mang theo chút chán nản vang lên phía sau.
"Cũng được, mà anh chưa đi tới bệnh viện sao?" Cậu buông tay cô em gái dính người để đi theo Bạch Xuyên.
"Muốn nói chuyện với em một chút rồi mới đi" Bạch Xuyên dẫn cậu vào phòng mình rồi đóng cửa lại.
"Có chuyện gì sao?" Cậu thấy dáng vẻ trầm mặc nghiêm túc của Bạch Xuyên thì có hơi lo lắng hỏi.
"Em giúp anh một chuyện, đưa cái này cho cô ấy nhé" Bạch Xuyên cầm lấy túi quà trên bàn làm việc trong phòng mình đưa cho cậu.
"Gì vậy? Tại sao anh không trực tiếp đưa cho em ấy?" Cậu ngây ngô hỏi Bạch Xuyên cũng tò mò mà mở thứ ở bên trong ra "Woa, anh định cho em ấy thật sao?"
"Phải.
Cô ấy không sống cùng với em, ở đây cũng không có ai là bạn nên rất cô đơn.
Còn anh thì...!Cho nên anh mới mua cho cô ấy thứ này để tiện liên lạc với em" Bạch Xuyên ngập ngừng nói gì đó mà cậu nghe không hiểu xong lại cảm thấy không quan trọng liền bỏ qua.
"Sao anh không trực tiếp đưa cho em ấy?" Cậu vẫn nhắc lại câu hỏi lúc nãy trong đầu thầm thắc mắc, rõ ràng là anh mua, anh muốn tặng nhưng lại bảo cậu đưa giúp? Không hiểu!!!
"Chuyện đó không qua trọng.
Quan trọng là em ấy dù đã đi học ở đây được một tháng rồi nhưng lại không hề có thêm một người bạn nào.
Em là anh trai của cô ấy, em khuyên cô ấy vài câu nhé" Bạch Xuyên mặc dù rất quan tâm đến sức khỏe và những mối quan hệ mới của cô gái kia nhưng lại không dám động viên khuyên nhủ cô ấy, chỉ bởi vì cô ấy không thích anh.
Có lẽ anh cũng chỉ nên là người qua đường trong cuộc sống của cô ấy mà thôi.
"Em ấy vẫn chưa hề thoát khỏi cái quá khứ đó" Cậu lẩm bẩm một mình xong đôi mắt sáng lại nhìn anh đầy tự tin "Em sẽ nói chuyện với em ấy, cảm ơn anh đã quan tâm đến em ấy."
"Vậy không còn gì nữa thì anh đi đây." Bạch Xuyên mỉm cười một cái, mở cửa bước ra ngoài.
"Làm việc thật tốt nhé!" Cậu cũng mỉm cười với Bạch Xuyên tay cầm theo túi quà cùng anh ra ngoài.
"Cám ơn lời động viên của em." Bạch Xuyên vỗ vỗ đầu cậu mấy cái, giống như được thả lỏng mà cười nói.
"..." Lâm Ân Ly đứng ở ngoài chờ đợi từ lúc nào nhìn chằm chằm vào hai người vừa mới đi ra khỏi phòng riêng.
Cô biết anh trai mình đã có chồng, cũng biết anh ấy đối với tất cả mọi người đều cười vui vẻ như vậy, nhưng Bạch Xuyên luôn nhìn cô với ánh mắt đượm buồn từ mấy ngày hôm nay lại có thể thoải mái tươi cười với anh trai mình, trong lòng cô không khỏi khó chịu và ganh tỵ.
"A Ly!!" Cậu nhìn thấy em gái đứng ngây ngốc một chỗ liền lên tiếng gọi.
"..." Bạch Xuyên quay qua nhìn cô gái nhỏ kia, cô ấy cũng vô thức nhìn vào mắt anh nhưng anh lại lảng tránh ánh mắt ấy, cũng không nói lời nào cứ thế lướt qua cô mà rời khỏi.
"..." Lâm Ân Ly nhìn theo bóng dáng khuất dần của Bạch Xuyên lại nhìn anh trai mình, có cảm giác muốn khóc.
Nhìn cô em gái Ân Ly cứ ngây ra nhìn theo người kia, cậu biết đến lúc phải nói rõ với cô rồi.
Cậu không nói nhiều kéo cô về phòng riêng nói chuyện.
"Anh...!Bạch Xuyên thích anh à?" Sau một hồi im lặng nhìn nhau thì cuối cùng Ân Ly lên tiếng trước, cô không nhịn được mà nói ra suy đoán của mình.
"Tại sao em lại nghĩ vậy?" Cậu bình thản hỏi ngược lại cô.
"..." Lâm Ân Ly cúi đầu không nói.
"Vì em thấy anh ấy cười với anh, còn đưa anh túi quà?" Cậu trực tiếp nói ra cái suy nghĩ của cô em gái xong lại cười khi thấy Ân Ly gật gù liên tục.
"Đừng có ngốc như vậy, ngược lại là em đấy.
Em quan tâm anh ấy thích anh như vậy, không phải là thích anh ấy rồi chứ?"
"Em...!chỉ thấy anh ấy...!phân biệt đối xử" Lâm Ân Ly ngập ngừng một hồi lại phun ra thêm một câu khiến cậu dở khóc dở cười.
Cậu nâng khuôn mặt em gái mình lên, dùng hai tay xoa xoa má cô cười cười "Vậy em nghĩ xem tại sao anh ấy lại phân biệt đối xử? Không phải tại em nói ghét anh ấy à?"
"Nhưng mà lúc đó..." Lâm Ân Ly lí nhí gì đó trong cổ họng mà cậu không nghe thấy, lại buồn bực cúi đầu nhìn xuống mấy ngón chân.
"A Ly, nghe anh nói này.
Những chuyện ngày xưa mà em từng chứng kiến, những con người này xưa từ giày vò chúng ta đã không còn ở xung quanh chúng ta nữa, không thể khiến chủng ta lần nữa phải đau khổ.
Em có thể cảnh giác với mọi người nhưng không phải là xa lánh họ, em cần họ, cần có thêm nhiều mối quan hệ nữa để cuộc sống trở nên dễ dàng, vui vẻ và nhiều màu sắc hơn.
Anh không bắt ép em phải kết bạn với một người xa lạ ngay lập tức, mà hãy bắt đầu mở lòng với những người đang sống quanh chúng ta đây.
Nếu em ghét Bạch Xuyên vậy em hãy tìm một người khác như ông nội hoặc là chú quản gia, hoặc là dì giúp việc...!Bất cứ ai mà em cảm thấy mình có thể yên tâm nói chuyện với họ, sẻ chia những cảm xúc của em.
Rồi em sẽ cảm thấy họ không hề xấu như những gì mà em đã nghĩ" Cậu ngồi cạnh Lâm Ân Ly, từ từ nói cho cô hiểu cảm giác mở lòng đón nhận một ai đó không phải là điều gì quá khó khăn.
Giống như lúc ở cùng Bạch Vũ, cậu cũng đã dần dần thấu hiểu được chút cảm xúc ít ỏi trên khuôn mặt anh.
"Em biết những điều đó.
Em biết mọi người cũng rất tốt với em...!Em cũng không hề ghét Bạch Xuyên..." Lâm Ân Ly khẽ nói.
Cô biết hết nhưng điều mà anh nói, cũng đã từng thử rất nhiều lần, nhưng chướng ngại tâm lý là một cảm giác khó mà xóa bỏ được, nó khiến cô cứ luôn xoay vòng ở một chỗ, không biết là nên hay không nên, muốn nhưng không dám nên cứ chần chừ rồi cơ hội vụt mất.
"Đó là về mọi người.
Còn về Bạch Xuyên, anh ấy có thể nói với em những lời bâng quơ, trêu chọc, có thể ngả ngớn, bất cần nhưng lại là một bác sĩ tốt, sẽ quan tâm hết mức tới tình trạng sức khỏe của bệnh nhân của mình, cũng rất nghiêm túc khi làm việc.
Nhưng anh chưa thấy anh ấy quan tâm đặc biệt tới một người nào như vậy cả, còn chuẩn bị cả quà nữa, anh ấy nói với anh là sợ người đó ở một mình rất cô đơn nên nới mua thứ này để tặng." Cậu vừa nói vừa thăm dò phản ứng của Lâm Ân Ly, tay xách túi quà đung đưa trước mặt mình và cô..